Trước một kẻ như thế, Diệp Viễn không cảm thấy Bạch Quang có thể bảo đảm an nguy của hắn được.
Có điều, đúng là Diệp Viễn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Hổ Viêm, thần hồn của hắn mạnh cỡ nào không cần nói, vừa rồi khi ở vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, từng tia động tĩnh xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tuy Hổ Viêm ấn mình cực kỳ kín đáo, ngay cả Bằng Thiên cũng không phát hiện ra, nhưng Diệp Viễn đã sớm nhận ra khu vực phụ cận có một khí tức cực kỳ cường đại.
Thấy Diệp Viễn đề phòng nhìn mình, HỔ Viêm cũng cười nói: “Thả lỏng chút đi, không cần khẩn trương vậy đâu. Ngươi là bằng hữu tốt của Hố chủ, tất nhiên cũng là bằng hữu của tộc Ám Ma HỔ ta. Ngày hôm nay có thể bẳt được Thanh Linh Thụ cũng đều nhờ ngươi cả:
Lời của Hổ Viêm đúng là có ý vơ luôn Thanh Linh Thụ làm của riêng, căn bản không hề có ý định trưng cầu ý kiến của Diệp Viễn.
Diệp Viễn hoàn toàn không hề bất ngờ, bới HỔ Viêm bày mưu đặt kế bao nhiêu năm qua, chẳng phải chính là vì cây Thanh Linh này sao?
Muốn lão bình thản giao Thanh Linh Thụ ra, tất nhiên là không có khả năng.
“Ta đúng là hết sức tò mò, theo như Hố Nhung miêu tả, lúc đó ngươi chắc chắn đã trúng không ít Vô Ảnh Hồn Độc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ ngươi, chẳng những không hề bị hao tổn thần hồn mà trái lại, thực lực còn tiến thêm một bước. Chẳng lẽ, trước đây ngươi chỉ là vờ diễn cho tộc nhân xem, mục đích chính là để kéo Bằng Thiên vào cuộc, khiến hắn tới đánh tiên phong giúp ngươi?” Diệp Viễn bỗng giãn mặt ra, cười nói.
HỔ Viêm nghe xong, sắc mặt không lộ vẻ gì khác, nhưng ánh mắt đã hiện một tia lãnh ý.
Diệp Viễn nói những lời này thật đủ độc địa, hiển nhiên có ý định ly gián quan hệ giữa hắn và tộc nhân.
Quả nhiên, đám người Hố Nhung nghe được Diệp Viễn nói thế, lập tức đều biến sắc, mặt lộ vẻ rất phức tạp.
“Lời này của ngươi chỉ đúng một nửa, đúng là ta muốn cho Bằng Thiên đánh tiên phong cho mình, nhưng trước đây ta cũng thực sự trúng Vô Ảnh Hồn Độc. Chỉ là chính ta cũng không ngờ tới, ta không chỉ gắng gượng vượt qua được mà còn vì Vô Ảnh Hồn Độc, thực lực lại tiến thêm một chút. Quá trình này, kéo dài chừng bốn năm, bốn năm đó, mỗi ngày ta đều phải chịu nổi khổ vì thần hồn bị hành hạ, có thể nói là không nhìn thấy ngày mai.” Hổ Viêm giải thích.
Nghe hắn nói vậy, đám người Hổ Nhung nhanh chóng lộ vẻ thoải mái hơn.
“Tộc trưởng Hổ Viêm, đều tại chúng ta vô dụng, không cỏ cách nào giúp được người!”
“Đúng vậy, chúng ta mất mười năm bố trí Mộc Linh Khốn Long Trận, không ngờ kết quả vẫn không thể đấu lại Thanh Linh Thụ.”
“Hổ Viêm đại ca, ta…”
Một hồi giãi bày, đám người Hổ Nhung lại rơi vào tự trách.
Diệp Viễn thấy tình cảnh này, lòng không khỏi âm thầm cười nhạt.
Thủ đoạn thu mua lòng người của kẻ này thật là lợi hại ngoài ý muốn.
Có điều lời HỔ Viêm nói, Diệp Viễn có đánh chết cũng không tin.
HỔ Viêm có lẽ thật sự trúng độc, nhưng chắc chắn không trúng độc nghiêm trọng như hắn biếu hiện ra.
Sự lợi hại của Vô Ảnh Hồn Độc, Diệp Viễn biết rõ nhất. Mặc dù Hổ Viêm là cường giả cấp sáu nhưng nếu trúng độc rất sâu thì cũng không chịu đựng qua được.
Sống qua bốn năm không thấy chút hi vọng vào ngày mai, lời này cũng chỉ có thể lừa được mấy kẻ gà mờ Hổ Nhung mà thôi.
Giải thích duy nhất chính là Hổ Viêm có trúng độc nhưng không sâu, lượng nhỏ Vô Ảnh Hồn Độc tuy cũng lợi hại nhưng Hổ Viêm coi đây là cơ hội để tiến thêm một bước, sự tình cứ thế diên ra trôi chảy mà thôi!
Nếu quả thật như chính lão đã nói, Hổ Viêm đã sớm mất mạng.
Nhưng Diệp Viễn cũng không có ý định vạch mặt Hổ Viêm, bởi hắn biết chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Vừa rồi hắn ra chiêu ly gián, mục đích chỉ để nhìn xem thái độ làm người của HỔ Viêm mà thôi.
Đúng như trong dự liệu, hết sức dối
trá!
“Không sao, các ngươi đã làm rất tốt rồi! Nỗi vất vả mấy năm nay của các ngươi, ta đều trông thấy cả, thực sự cảm tạ mọi người. Thôi được rồi, ở đây không phải nơi trò chuyện, chúng ta vẫn nên về tộc rồi nói tiếp.
Hổ Viêm nói, đang định thu lấy Thanh Linh Thụ.