Đừng nói là linh đan, ngay cả nguyên tinh cũng không còn lấy một viên.
Lúc này, Tiêu Như Yên vẫn một mực không lên tiếng lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Linh Chu, ta có một chiếc, có điều chỉ là hạ phẩm Linh Chu.”
Đám người nghe thấy vậy đều hết sức vui mừng.
“Thật là quá tốt rồi! Không biết Tiêu Như Yên cô nương có thể cho chúng ta mượn dùng Linh Chu được không? Tiêu cô nương yên tâm, chỉ cần về đến sơn môn, chúng ta nhất định sẽ báo đáp cô nương đầy đủ.” Mai Trăn nói.
Dọc trên đường đi, đám người đều biết lai lịch và thân phận của Tiêu Như Yên. Thân là đại đệ tử của Diệp Viễn, mọi người tất nhiên sẽ cho nàng đầy đủ sự tôn trọng.
Hơn nữa dọc đường đi, Nghiên Nhi đã đem đủ các loại chuyện Diệp Viễn trải qua ở Cuồng Phong giới nói ra, khiến cho đám người kinh ngạc rất lâu không nói nên lời.
Bây giờ Diệp Viễn đã là Ngưng Tinh tầng bảy, chỉ về mặt cảnh giới đã đuổi kịp Mạc Vân Thiên rồi, về chiến lực lại càng bỏ xa đám người bọn họ cả mấy con phố.
Cho dù là vị trưởng lão tông môn như Mai Trăn, cũng đã vĩnh viễn không phải là đối thủ của Diệp Viễn nữa.
Chỉ dựa vào một trận chiến của Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn, cả u Vân Tông, ngoại trừ tông chủ Lạc Thanh Phong ra, e là chẳng còn ai có thể dễ dàng thắng được hắn một bậc nữa.
Nếu như trở về đến u Vân Tông, địa vị của Diệp Viễn tất nhiên sẽ nước dâng thì thuyền lên, trở thành tầng lớp cao cấp của tông môn.
Mọi người cũng đều biết, điều này cũng có nghĩa là ngày Diệp Viễn rời khỏi u Vân Tông đã càng ngày càng gần rồi.
Mai Trăn mở lời, Tiêu Như Yên tất nhiên cũng không tiện cự tuyệt, một đoàn người dựa vào Linh Chu Phi Hành bay về phía u Vân Tông.
Chất lượng Linh Chu Phi Hành của Tiêu Như Yên rất cao, đoàn người chỉ cần mất bảy tám ngày đã đến bên ngoài Linh Phúc Son.
Dưới sự tu dưỡng và phụ trợ của đan dược trong những ngày này, thương thế của Diệp Viễn đã tốt hơn bảy tám phần.
Hai ba phần còn lại, chủ yếu chính là bổ sung tinh huyết thiếu hụt.
Điều này đối với những võ giả khác mà nói là vô cùng khó khăn, nhưng mà Diệp Viễn tự có cách bổ sung những tinh huyết này.
Chỉ là trong tay hắn đã không còn mấyloại dược liệu cần đến, nên mới tạm thời không động thủ luyện chế đan dược.
Linh Chu hạ xuống, đám người đến phía ngoài sơn môn, nhưng lại phát hiện ngoài sơn môn không có người canh gác.
Diệp Viễn chau mày một cái, lập tức có dự cảm không tốt.
“Hình như không đúng lắm, ngoài sơn môn làm sao lại không có đệ tử canh gác vậy? Sẽ không… sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?” Trong lòng Mai Trăn “lộp bộp” một tiếng.
“Đại Trận Hộ Tông đã bị phá rồi, xem ra… đúng là tông môn đã xảy ra biến cố. Đi, chúng ta mau đi lên xem sao.” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Thấy tình hình này, tâm tình vui sướng vì sống sót sau hiểm nguy của đám người lập tức tan thành mây khói.
Một đoàn người lòng như lửa đốt, gấp gáp tiến lên núi.
Đi đến chỗ sườn núi, bước chân đám người bỗng nhiên dừng lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Lọt vào trong tầm mắt, chỗ nào cũng là thi thể của những đệ tử mặc trang phục của u Vân Tông.
Máu tươi đã tụ lại thành một dòng suối nhỏ, lặng lẽ chảy xuống chân núi, nhìn vào mà thấy giật mình kinh hãi.
Những đệ tử này đều là đệ tử ngoại môn của u Vân Tông, thực lực không mạnh, nhưng mà đồ sát với phạm vi lớn như thế này, khiến cho nộ khí của đám người Diệp Viễn vừa chạm một cái đã bắt đầu cháy rừng rực!
“Rốt… rốt cuộc là ai làm? Đây là muốn diệt cả u Vân Tông ta sao?”
Cả người Mạc Vân Thiên đều đang phát run lên, tình cảnh trước mắt khiến cho nộ khí của hắn tăng lên đến tột đỉnh.