Cừu Ảnh ngã ngửa trên mặt đất, “Oa” một tiếng nhố ra một ngụm huyết.
Diệp Viên nhìn Cừu Ánh, lạnh lùng nói: “Ta chỉ xuất một chỉ, có thế chạy thoát hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”
Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Lục phủ ngũ tạng trong người Cừu Ảnh dường như bị đáo lộn hết lèn, song hắn cũng biết đụng phải kẻ khó nhằn, tiểu tử này căn bản là giả heo ăn thịt hố, thực lực quá mạnh!
Hắn dùng lực mạnh để áp thương thế xuống, Cừu Ánh bất chấp tất cả, đem tất cả nguyên lực toàn thán điên cuồng vận lẽn.
Hẳn muốn chạy trốn!
Cừu Ảnh có thế cảm giác được sát ý mênh mông của Diệp Viễn, hiển nhiên hành động muốn giết Lục Nhi của hán đã hoàn toàn chọc giận Diệp Viễn.
Cừu Ảnh dùng hết khí lực toàn thân vọt ra ngoài, hẳn thậm chí có thế cảm thấy tốc độ bây giờ so với trước kia đều nhanh hơn nhiều, nhanh đến nổi khiến cho thản pháp của hấn mò tới ngưỡng cửa viên mãn.
Phát hiện này khiến cho hân mừng như điên.
Nhất định có thể chạy thoát!
Nhất định có thế chạy thoát!
Trong lòng Cừu Ảnh gào thét, sau đó ý thức dần dần mơ hồ…
Nhìn Cừu Ánh dùng hết thân pháp để tháo chạy, Diệp Viền chầm chậm giơ ngón tay lên, vận toàn bộ nguyên lực Linh Chá Cửu Dương Thân Quyết.
Diệp Viẻn vừa mới chỉ tay ra thì có một đạo kình khí vô hình phát ra từ đầu ngón tay, xuyên vào không trung, trong nháy mẳt đã xuyên qua trái tim Cừu Ảnh.
Luồng kình khí này vô cùng ác liệt, đến mức Cừu Ảnh còn khòng biết rằng mình đã bị thương, luồng khí vẫn theo quán tính chạy qua cơ thế xông ra phía trước mười mấy trượng, Cừu Ảnh mãi đến tận khi mất đi ý thức mới ngã xuống đất.
Tuyệt Dương chỉ vô cùng thô bạo, kình khí phát ra ngưng tụ không tan, lực sát thương ở mỏi điếm cực kỳ mạnh mẽ. Diệp Viễn dùng thực lực của Nguyên Khí tầng sáu bân luồng khí đó ra cho nên lực sát thương của nó không thể khinh nhẹ được.
Đương nhiên, Tuyệt Dương Chỉ không phầi là không có kẽ hở, khuyết điếm lớn nhất của nó chính là vận lực quá chậm, điều này chính là nguyên nhân tại sao Diệp Viền lại chậm mất một bước khi cứu Lục Nhi hồi nãy.
Trên thực tế, nếu như Cừu Ánh không màng tất cá đế quyết đấu vớỉ Diệp Viển thì Diệp Viễn không có cách nào tích trữ nguyên lực, nếu vậy hân lại có một cơ hội để sống sót.
Nhưng các thủ đoạn của Diệp Viễn lúc trước sớm đã khiến Cừu Ảnh muốn bò cuộc giữa đường. Đặc biệt là chiêu Tuyệt Dương chí hồi nãy làm hẳn bay người ra xa, càng khiến cho trái tim Cừu Ảnh thêm phần dao động, cho nên hân mới không màng tất cá đế bó chạy.
Việc trốn chạy của hắn vừa hay giúp cho Diệp Viễn có cơ hội phục hồi nguyên lực.
Từ lúc bât đầu, Diệp Viền nhìn có vẻ hững hờ nhưng thực ra hăn cực kỳ thận trọng.
Đâu tiên hán dùng lời nói để kích thích Cừu Ảnh, khiến cho tâm trí Cừu Ảnh lay động. Tiếp đó khai triển Thuấn Thiếm rồi lại ăn vào Ngũ Hành Thông Linh Đan, lấy Tuyệt Dương Chỉ đánh bại kiếm của Cừu Ảnh, từng bước từng bước làm Cừu Ảnh nhụt chí, cuối cùng mới sử dụng đòn tất sát này.
Nhìn có vẻ bình thần nhưng từng bước trong cả quá trình đều khiến người khác kinh ngạc.
Mặc dù con át chủ bài của Diệp Viễn nhiêu nhưng thực lực lại quá yếu. Nếu như không phải hán ăn vào Ngũ Hành Thòng Linh Đan thì cho dù có vận toàn lực của Tuyệt Dương Chí cũng không đánh lại được Cừu Ảnh.
“Đường huynh, đi thôi.” Diệp Viễn chả thèm nhìn Cừu Ảnh đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói với Đường Vũ.
Đường Vũ khiếp sợ nhìn đòn tấn công của Diệp Viền, hán vẳn ngây người ra, chỉ khi Diệp Viễn gọi hắn mới lấy lại tinh thản.
“Hả? ồ, đi thôi.”
Đường Vũ đứng đơ người trên đất, ba người tiếp tục đi về hướng Học Viện Đan Võ.
Xuyên qua cánh rừng loạn thạch, tầm nhìn của ba người dần dần mở rộng, trước mầt là vùng bình nguyên rộng lớn, xa xa là Điêu Lan Phường lờ mờ hiện ra trước mắt họ.
Đây chính là Học Viện Đan Võ!
Tân quốc lấy võ lập quốc nên vô cùng coi trọng võ đạo. Có điều Học Viện Đan Võ này không phải do Tân quốc lập lên.