Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đảo Cửu Phượng, gần như phần lớn chủ quán đều ngừng buôn bán, kéo đến xem Diệp Viễn luyện đan.

Đạo Huyền tầng sáu luyện chế đan dược Huyền giai, đây chắc chắn là một tin tức lớn!

“Diệp đại sư siêu đẳng thật đấy, quả đúng là luyện đan tới xuất thần nhập hóa luôn. Nhưng đan dược Huyền giai này có thể luyện chế vượt cấp sao?”

“Chưa từng nghe tới chuyện này thật! Nếu là trước kia chắc chắn ta sẽ cho là Diệp đại sư đang khoác lác, nhưng bây giờ thì ta còn đang rất mong chờ đây!”

“Chà chà, nếu Diệp đại sư có thể luyện ra đan dược Huyền giai thật, vậy chẳng phải Thần Vực lại có thêm một Đan Đế đỉnh phong sao?”

“Lại còn không à? Tên Cừu Vũ Thu kia cả ngày cứ thích ra vẻ, lần này bị vả mặt rồi đó.”

...

Hiển nhiên mối quan hệ của Cừu Vũ Thu không tốt đẹp gì cho cam, thậm chí rất nhiều người đều muốn nhìn cảnh hắn ta bị Diệp Viễn vả mặt, khiến hắn khuất phục hoàn toàn.

Long Hoàng Đỉnh vừa mở ra, bầu trời tối sầm ngay lại, cửu tinh trận đồ che khuất mặt trời giống như thái sơn áp đỉnh!

Tiếng thán phục lập tức nổi lên tứ phía!

“Cửu Tinh Ngự Thiên Thuật! Đây là Cửu Tinh Ngự Thiên Thuật! Diệp đại sư tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ được Cửu Tinh Ngự Thiên Thuật, chẳng trách hắn dám nói năng ngông cuồng như vậy!”

Chưa ăn thịt heo nhưng vẫn có không ít người từng xem heo chạy. Cửu tinh trận đồ vừa mở ra, lập tức có người kinh hãi la lên.

Người có thể mở được cửu tinh trận đồ, sử dụng Cửu Tinh Ngự Thiên Thuật ở Thần Vực này tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Thực lực đan đạo của vị Diệp đại sư này há có thể để bọn họ nghi ngờ?

Theo chín ngôi sao tối thui trên trời bị chiếu sáng, trái tim mọi người đều vọt lên tới cổ họng.

Diệp Viễn luyện chế rất thoải mái, không hề gượng sức như trong tưởng tượng của mọi người.

Hai ngày sau, đan dược ra lò.

Không ngoài ý muốn, là siêu phẩm!

Dù là một đời trước, Diệp Viễn cũng đã có thể dễ dàng luyện chế đan dược Huyền giai rồi.

Bây giờ thần hồn của hắn đã dần chuyển hóa thành thần hồn kim sắc, hồn lực mạnh hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần, làm chuyện này chẳng mất nhiều công sức.

“Sao nào, bây giờ có thể trao đổi chưa?”

Diệp Viễn lấy đan dược ra, đi đến trước mặt Cừu Vũ Thu, cợt nhả nhìn hắn ta.

Cừu Vũ Thu còn đang trong nỗi khiếp sợ, bị Diệp Viễn nói như vậy mới hồi hồn lại.

Hắn ta cẩn thận nhận lấy đan dược trong tay Diệp Viễn, trịnh trọng cất đi, sau đó đưa Tử Linh Chi cho Diệp Viễn.

Dù Tử Linh Chi là thứ tốt nhưng Diệp Viễn vốn chẳng thèm để ý, thứ hắn để ý hơn chính là đồng tiền và tin tức.

Hai ngày nay đầu óc Cừu Vũ Thu cứ luôn như bị chập mạch, thấy Diệp Viễn vẫn còn nhìn mình thì mới tỉnh ra, tháo đồng tiền bên hông xuống đưa cho Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhận lấy đồng tiền, tiện tay đưa cho Triệu Thiên.

Triệu Thiên run run nhận lấy, nhìn Diệp Viễn gật đầu, kích động không thôi.

Diệp Viễn hiểu ý, hỏi Cừu Vũ Thu: “Lão huynh, có thể ra chỗ khác nói chuyện không?”

Cừu Vũ Thu đã sớm bị Diệp Viễn hàng phục hoàn toàn, lúc này nào dám không đồng ý, lập tức gật đầu đi theo Diệp Viễn ra chỗ khác.

...

Vừa tới chỗ ở của Diệp Viễn, trái tim Cừu Vũ Thu nghe “thịch” một cái.

Sát khí đáng sợ nháy mắt bao phủ toàn thân hắn ta.

Hắn ta biết mình đã rơi vào một tuyệt sát đại trận rồi.

Diệp Viễn đã bố trí một Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận loại nhỏ ở xung quanh căn phòng này, chỉ chờ Cừu Vũ Thu bước vào là lập tức kích hoạt trận pháp.

Cừu Vũ Thu dám đi vào, đầu tiên là vì kẻ tài cao thì gan cũng to, thứ hai là vì có mấy đảo chủ tọa trấn.

Không ngờ Diệp Viễn lại bố trí một tuyệt sát đại trận ở trong này!

Hắn ta xụ mặt, cảm giác vui sướng khi có được đan dược tức khắc tan thành mây khói.

“Ngươi có ý gì?” Cừu Vũ Thu trầm giọng nói.

Diệp Viễn cũng trầm mặt lạnh lùng nói: “Ta chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ta không quá vừa ý... Vậy đành phải xin lỗi!”

Càng nói, sát ý của Diệp Viễn càng nặng.

Lúc này Cừu Vũ Thu mới phát hiện người trẻ tuổi nhìn như chỉ có Đạo Huyền tầng sáu này không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.

Không đúng, vốn hắn chưa từng đơn giản!

“Chỉ hỏi mấy vấn đề thôi mà cần phải bày binh bố trận lớn như vậy sao? Hỏi thẳng là được.” Cừu Vũ Thu tỏ vẻ thoải mái nói.

Sát ý của Diệp Viễn không giảm đi chút nào, lạnh lùng hỏi: “Hai mươi năm trước có phải có một võ giả thần bí đã đổi Ngân Nguyệt Thiên Minh từ chỗ ngươi không?”

Thật ra trong lòng Cừu Vũ Thu đã sớm có một vài suy đoán, biết được Diệp Viễn đến vì chủ nhân của đồng tiền này.

Lập tức gật đầu nói: “Đúng là có chuyện này.”

“Vậy sau khi đổi Ngân Nguyệt Thiên Minh từ chỗ ngươi xong, người đó đã đi đâu?” Diệp Viễn hạ giọng.

Từ lúc nhìn thấy đồng tiền này, Diệp Viễn đã nghi ngờ liệu có phải Cừu Vũ Thu đã ám sát Triệu Tinh Thuần, sau đó độc chiếm Ngân Nguyệt Thiên Minh hay không.

Nào ngờ Cừu Vũ Thu chỉ thản nhiên đáp: “Người đó thần thần bí bí không chịu để lộ thân phận. Sau khi hoàn thành giao dịch của chúng ta hắn đã rời khỏi Đảo Cửu Phượng. Làm sao ta biết hắn đi đâu được?”

Diệp Viễn nhíu mày hỏi: “Ngươi chắc chắn hắn đã đi rồi?”

Cừu Vũ Thu nhăn nhó. “Người đó cứ thần thần bí bí nhưng ra tay cũng hào phóng lắm, đổi ra thứ còn đáng giá hơn Ngân Nguyệt Thiên Minh rất nhiều. Hơn nữa đồng tiền này là lấy để không bị lỗ. Nếu ngươi không tin, chúng ta đấu võ là được, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Tính tình Cừu Vũ Thu này rất quái đản, rất nhiều người trên đảo cũng không thích hắn ta.

Nếu không vì có thực lực cường đại lại có bản lĩnh tầm bảo, hắn ta đã sớm bị kẻ khác đá đi rồi.

Diệp Viễn nghe vậy thì sắc mặt hòa hoãn lại, bỗng nhiên hỏi: “Vậy ngươi có biết người trên đảo này thường xuyên mất tích không?”

Thật ra Diệp Viễn cũng không nghi ngờ Cừu Vũ Thu quá nhiều.

Lấy tính cách cao ngạo này của hắn ta sẽ khinh thường làm loại chuyện ấy.

Ngược lại Diệp Viễn còn nghi ngờ mấy đảo chủ kia hơn.

Một cái hội giao dịch như vậy thoạt nhìn vô cùng công bằng, chỉ là để tạo ra một nơi giao dịch cho mọi người.

Nhưng nghĩ sâu xa hơn, chẳng phải đây là một nơi cung cấp bảo bối cho bọn họ chọn lựa sao?

Thực lực Hắc Mông cường đại như thế, nếu muốn làm gì ngoài lề thì cực kỳ dễ dàng.

Chỉ là hình như từ ngàn năm nay, mặc dù nơi này có không ít người mới gia nhập nhưng những người cũ vẫn còn ở đây.

Hiển nhiên mọi người đã sớm thả lỏng cảnh giác đối với mấy đảo chủ kia.

Ngược lại thậm chỉ còn biết ơn bọn họ nữa.

Dù sao số người tìm được bảo vật mình cần ở đây, nhờ đó đột phá là rất nhiều!

“Ài... Ta biết ngươi có ý gì. Không sai, trên đảo này người đến người đi, mỗi lần đều có những người khác nhau đến, lại có những người khác rời đi. Chỉ là...”

Nói tới đây Cừu Vũ Thu cố ý ngừng lại một chút, bỡn cợt nhìn về phía Diệp Viễn như đang chờ hắn tiếp lời.

Diệp Viễn cau mày nói: “Nhưng mỗi lần sự thay đổi ấy lại cực nhỏ, vì thế những người khác hoàn toàn không phát hiện ra được! Chung quy bên ngoài sẽ có chuyện trì hoãn, hoặc là không muốn đến đây nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra!”

Cừu Vũ Thu cười nhẹ nói: “Thông minh! Ha ha, mấy kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng đó còn tưởng rằng mấy gã đảo chủ kia là người tốt. Bọn chúng không biết nghĩ xem, làm gì có chuyện tốt như bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống?”

Cừu Vũ Thu nói như vậy nghĩa là đã sớm nhận ra trên đảo này có vấn đề rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK