Võ giả kia cũng một mặt bực tức nói: “Ài, đừng nhắc nữa! Trước đây nào có như thế, mỗi ngày đều có bao nhiêu người ra ra vào vào Vương Thành, thấm tra từng người từng người một quân thủ vệ thành không mệt chết đi à! Nhưng mà hai hôm trước không biết làm sao, đột nhiên lại trở nên nghiêm ngặt, nói là có gian tế dị giới trà trộn vào đây, ngươi nól không phải là vớ vấn sao? Mấy người bình thường chúng ta mỗi ngày đều ra thành vào thành, phải tốn bao nhiêu thời gian ở đây chứ?”
Võ giả kia bộ dạng bực tức, Diệp Viễn nghe xong lại cả kinh trong lòng.
Gian tế dị giới, đây không phải đang nói chính mình sao?
Lẽ nào là… bộ tộc Lam Thị?
Cũng chỉ có bộ tộc Lam Thị biết mình là con cá lọt lưới tiến vào Cuồng Phong giới, cho nên cũng chỉ có bọn họ thông báo với Vương Thành mà thôi.
Nếu đã như vậy xem ra tin tức Lam Báo chết rồi cũng đã bị truyền đến bộ tộc Lam Thị, bằng không bọn họ cũng sẽ không huy động nhân lực đặc biệt thông báo về Vương Thành.
Nếu phía Vương Thành đã biết chính mình qua đây, mình còn xếp hàng đi qua nữa thì khác nào chui đầu vào rọ.
Chắc chắn Diệp Viễn sẽ không làm ra loại chuyên ngu xuẩn này, liền bực tức nói: “Hàng xếp dài như vậy, xếp đến sáng mai cũng không vào được, bỏ đi bỏ đi, vốn còn muốn vào Vương Thành mở mang tầm mắt, không lãng phí thời gian nữa!”
Nói xong, Diệp Viễn quay đầu bỏ đi.
Cũng vì hàng xếp quá dài mà những người oán thán bỏ đi giống Diệp Viễn cũng không hề ít, cho nên cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Diệp Viễn chậm rãi đi ngược lại với hướng đi vào Vương Thành, không khỏi đau cả đầu.
Thẩm tra nghiêm ngặt như vậy, làm sao vào được Vương Thành đây?
Thuật dịch dung thì không phải là sở trường của hắn, bằng không chỉ cần hắn cải trang một chút thì tin chắc người của bộ tộc Lam Thị cũng không nhận ra được.
Nhưng bây giờ mặt mũi hắn chỉ mới cải trang một chút, người tinh mắt chắc chắn vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, Diệp Viễn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa đi từ xa tới, vừa nhìn đã biết là xe của một tiếu thư nhà giàu có đi xa trở về.
Suy nghĩ của Diệp Viên xoay chuyển một cái liền nảy ra ý hay!
Hắn đến một chỗ hẻo lánh, thả Bạch Quang phóng ra ngoài. Rõ ràng tên nhóc này không thích ở trong Linh khí không gian, mỗi lần ra ngoài đều nhảy nhót tưng bừng.
Diệp Viễn cũng không có thời gian giỡn với nó, ấn nó xuống một cái, dặn dò nói: “Bạch Quang, bây giờ đã đến lúc ngươi phát huy mị lực của bản thân rồi! Chút nữa ta tiến vào trong Linh khí không gian, ngươi mang theo ta nhảy vào chiếc xe ngựa kia, nghĩ cách để nữ nhân trong đó đem ngươi vào thành, hiểu rõ chưa?”
Tuy Bạch Quang không thể nói chuyện, nhưng vô cùng thông minh. Lời Diệp Viễn nói, nó đều hiểu được, liền gật gật cái đầu nhỏ.
Diệp Viễn sợ Bạch Quang không gắng sức, lại căn dặn nói: “Này anh bạn, mạng nhỏ của ca ca toàn bộ đặt trong tay ngươi đó, nếu ngươi mà chơi hỏng, sau này ca ca không còn kẹo đường cho ngươi ăn nữa đâu.”
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa nói, Bạch Quang giật nảy một cái.
Kẹo đường mà Diệp Viễn nói chính là đan dược.
Từ khi Bạch Quang đi theo Diệp Viễn vẫn luôn ăn đan dược như kẹo đường để tu luyện. Bất kế có ăn bao nhiêu thì nó cũng đều có thể luyện hóa được.
Chính vì như vậy, tốc độ tu luyện của Bạch Quang mới dọa người như thế, đã đến cấp hai hậu kỳ, sắp đột phá lên cấp ba rồi.
Tốc độ tu luyện này tuyệt đối là nghịch thiên trong giới yêu thú.
Cho nên, sự uy hiếp này của Diệp Viễn lập tức khiến Bạch Quang phát huy mười phần tinh thần của mình.
Mắt thấy cỗ xe ngựa kia sắp chạy vào thành, Diệp Viễn không dám trì hoãn nữa, lấm bẩm trong miệng, trong chớp mắt thân hình lập tức biến mất, tiến vào Linh khí không gian.
Bạch Quang mang Linh khí không gian chỉ lớn bằng hạt bụi theo trên người, hóa thành một vệt sáng vọt ra ngoài.
Trong chớp mắt, Bạch Quang liền nhảy qua cửa sổ vào trong xe ngựa.