Một tia sáng lạnh loé qua, kiếm khí sắc bén, trực tiếp phân mảnh con hung thú tứ giai hậu kỳ.
Diệp Viễn khoanh tay, đứng ở một bên rãnh rỗi nhàn hạ như chả có việc gì.
“Mau đi thu thiên yêu tinh lại” Bách Lý Thanh Yên mặt lạnh như băng ra lệnh cho Diệp Viễn.
Thấy cái điệu bộ đó của Diệp Viễn là nàng ta lại tức lên.
Diệp Viễn trong lòng cảm thấy mắc cười, nha đầu này vẫn còn đang giận hắn kìa.
Từ khi bước vào dãy núi Ảnh Nguyệt, Bách Lý Thanh Yên chưa bày được tý sắc mặt tốt nào cho Diệp Viễn.
Mà hắn cũng không có phản bác gì, bước qua gom hết sạch sẽ thiên yêu tinh.
Yêu đan bên trong cơ thể của thần cấp yêu thú tiến hoá thành thiên yêu tinh, bên trong thiên yêu tinh tích góp tinh hoa cả đời của hung thú.
Trên quãng đường này, bọn họ đã đuổi giết được ba con hung thú tứ giai hậu kỳ.
Có vẻ là muốn thể hiện năng lực mạnh mẽ của bản thân, Bách Lý Thanh Yên mỗi lần gặp được hung thú, gần như toàn là một kiếm diệt gọn.
Nàng ta muốn thấy được sự kinh ngạc trong mắt Diệp Viễn, nhưng mà để nàng ta thất vọng rồi.
Biểu hiện của Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà cái loại bình tĩnh ung dung này, trong mắt nàng ta lại trở thành ngồi không hưởng lợi, yên tâm đắc ý mà phân chia thành quả của nàng ta.
Điều này khiến Bách Lý Thanh Yên cực kì bực bội!
“Nhìn ngươi đắc ý, thực sự cho là ta không thu thập được ngươi chắc?” Bách Lý Thanh Yên cười lạnh trong lòng.
Ngày thứ hai, hai người rất may mắn lại gặp được một con hung thú tứ giai hậu kỳ.
Diệp Viễn lại như không có gì khoanh tay đứng đó chờ coi kịch.
Bách Lý Thanh Yên đột nhiên nói: “Ta mệt rồi, giao nó cho ngươi đó.”
Con này chẳng qua chỉ là hung thú mới bước vào tứ giai hậu kỳ, ngang ngửa với võ giả Thần Quân tầng năm.
Bách Lý Thanh Yên nếu muốn giết nó thật quá dễ dàng.
Nhưng mà giờ đây, nàng ta rắp tâm muốn Diệp Viễn đẹp mặt một lần.
Diệp Viễn cười nói: “Mệt thì nghỉ một lát đi, ta đi một lát rồi trở lại.”
Bách Lý Thanh Yên trong lòng toàn là xem thường, cười lạnh nói: “Giả bộ! Coi ngươi giả bộ được tới khi nào! Con hung thú Long Vân Tình này tuy nói chỉ mới vào tứ giai hậu kỳ, nhưng Thần Quân tầng tám đối phó cũng tốn không ít công sức. Một lát nữa, ta coi ngươi khóc mà xin ta ra tay!”
Vút!
Kiếm bay lên rồi trở lại.
Long Vân Tình thú này còn chưa chống cự được chiêu nào, đã bị tiêu diệt dưới kiếm của Diệp Viễn.
Bách Lý Thanh Yên thấy cảnh này, ánh mắt không nhịn được mà cứng lại, lộ ra vẻ kinh dị.
Tên này sao có thể mạnh tới vậy chứ?
Diệp Viễn lấy thiên yêu tinh xong, đi đến trước mặt Bách Lý Thanh Yên, cười nhạt nói: “Bách Lý cô nương, đã nghỉ ngơi xong chưa?”
Sắc mặt của Bách Lý Thanh Yên có phần khó coi, cười lạnh nói: “Ngươi thấy qua ai nghỉ ngơi nhanh như vậy chưa? Chưa!”
Diệp Viễn cười nói: “Như vậy đi, chúng ta cứ nghỉ thêm một chút.”
Nói xong, Diệp Viễn cũng ngồi xuống ở một góc cách Bách Lý Thanh Yên không xa, có chút hứng thú mà đánh giá đối phương.
Bách Lý Thanh Yên đầu chân mày khẽ nhíu mày, không vui nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta moi tròng mắt của ngươi ra.”
Thật ra lúc bình thường, tính cách Bách Lý Thanh Yên hoàn toàn không phải lạnh lùng như vậy.
Ngược lại, tính tình có phần ôn hoà khác với đám người đẹp lạnh lùng kia.
Chỉ là trong sự ôn hoà đó, lộ ra sự cao ngạo và xa cách vạn dặm, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà hiện tại, khi nàng ta đối mặt với Diệp Viễn, không tài nào mà bình tĩnh được, cũng căn bản không bày ra nổi vẻ cao ngạo đó.
Đối với sự uy hiếp của Bách Lý Thanh Yên, Diệp Viễn không để trong lòng chút nào mà còn cười nói: “Bách Lý cô nương, ta có thể hỏi cái này không, có rất nhiều thí sinh như thế, sao cứ nhất định chọn trúng ta vậy?”
Bách Lý Thanh Yên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ta cảm thấy ngươi có chút cốt khí, nên mới chọn ngươi, không ngờ tới ngươi lại là loại tiểu nhân đê tiện nhân lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng.”
Diệp Viễn nghe thấy lời này thì tức thời hiểu rõ, xem ra là lúc Tống Đinh uy hiếp mình đã bị Bách Lý Thanh Yên nhìn thấy, nên mới thu hút sự chú ý của nàng ta.
“Thừa lúc người khác gặp nguy? Bách Lý cô nương tìm đến ta không phải là vì muốn lợi dụng ta để thoát khỏi sự đeo bám sao? Hành động này của ngươi chẳng khác nào đem ta gác lên lửa mà nướng, còn chọc vào đối thủ cường đại như vậy, ngươi nói là ta nhân lúc người khác khó khăn hay là ngươi thâm sâu khó đoán đây? Hay là nói ngươi cảm thấy với sức hấp dẫn của mình ta chắc chắn sẽ không từ chối ngươi?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
Sắc mặt của Bách Lý Thanh Yên biến đổi, nàng ta không ngờ Diệp Viễn suy nghĩ thấu đáo như vậy!
Đúng vậy, nếu đổi là người khác, cho dù biết là bị lợi dụng cũng cam tâm tình nguyện mà đồng ý.
Nhưng Diệp Viễn lại không, nên mới có cái cảnh từ chối đó.
“Có ta ở đây, bọn họ tất nhiên sẽ không dám làm gì ngươi.” Bách Lý Thanh Yên vẫn cố biện hộ.
Diệp Viễn cười nói: “Lời này của Bách Lý cô nương đem ra lừa tiểu hài tử ba tuổi thì được. Ba đại tông môn các ngươi thực lực lớn mạnh, hai người bọn họ muốn ta chết, thậm chí còn không cần tự mình ra tay. Huống chi trong mắt của Bách Lý cô nương, có để ý tới sống chết của một nhân vật nhỏ như ta sao?”
Bách Lý Thanh Yên có phần kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, nàng ta đột nhiên phát hiện, tên tiểu tử này có phần không giống với người khác.
Diệp Viễn tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng khi đụng chuyện trầm tĩnh từ tốn, không như đám mao đầu mới lớn kia.
Đích thực, sau này nàng ta có thể vì chuyện hôm nay mà lên tiếng, nhưng cũng không thực sự đi để ý sống chết của Diệp Viễn.
Đoàn Khinh Hồng bọn họ sau khi xong việc có hại chết Diệp Viễn, cũng là chuyện có trong tính toán.
“Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút tự biết mình đó!”
Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng vang lên một tiếng cười lạnh, trong rừng cây có một bóng người đi ra.
“Chung Hàn Lâm!” Bách Lý Thanh Yên chân mày khẽ nhíu.
Tên tiểu tử này xuất hiện, chắc chắn chẳng có ý tốt.
Chung Hàn Lâm dùng đôi mắt tham lam nhìn về hướng Bách Lý Thanh Yên, cười nói: “Thanh Yên sư muội, đợi ta giết xong con cóc ghẻ này rồi, lại đến cùng ngươi tâm tình.”
Nói rồi, nhìn về Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên cùng nhóm với Thanh Yên sư muội. Khoảnh khắc ngươi đồng ý, thì nên biết được kết cục của mình rồi chứ?”
Diệp Viễn nghe xong một đống lời vô nghĩa, nói: “Ta đã từ chối nàng ta rồi đó, là nàng ta cứ nhất định tổ đội với ta mà.”
Chung Hàn Lâm cười lạnh: “Đây cũng là một lý do khiến ngươi đáng chết! Nhận được lời mời của Bách Lý sư muội, ngươi đáng lẽ phải thụ sủng nhược kinh mới phải. Vậy mà ngươi lại ở trước mặt nhiều người như vậy làm nàng không xuống được đài. Ngươi tội đáng muôn chết!”
Diệp Viễn nghe xong cảm thấy tức cười nói: “Vậy ý của ngươi là bất kể ra sao ta đều phải chết à?”
Chung Hàn Lâm cười lạnh nói: “Đúng vậy, từ lúc Bách Lý sư muội tìm đến ngươi, ngươi đã định sẵn là phải chết! Muốn trách, thì trách số mệnh của người không tốt.”
Chung Hàn Lâm bày ra vẻ cao cao tại thượng, phán tử hình cho Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp Viễn cười lạnh không thôi, trong mắt hắn mấy loại thiên tài như này, thật chẳng bằng cọng cỏ.
Chỉ cần bọn họ muốn, là có thể tùy tiện phán quyết sinh tử của người khác.
Nói trắng ra, hắn ta xem năng lực của Diệp Viễn thấp kém, dễ ức hiếp.
Nếu là Đoàn Khinh Hồng ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Ánh mắt của Diệp Viễn nhìn về phía Bách Lý Thanh Yên, nhàn nhạt nói: “Ngươi định khoanh tay đứng nhìn hả?”
Sắc mặt của Bách Lý Thanh Yên lúc xanh lúc đỏ, nhưng nghĩ tới vẻ mặt đáng ghét đó của Diệp Viễn, trong lòng nàng ta lại khó chịu.
“Ngươi cầu xin ta đi! Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ ra tay!” Bách Lý Thanh Yên đột nhiên nói.