“Ầm!”
Một nửa bức tường sau lưng Cổ Việt ầm ầm sụp đổ!
Kiếm Vô Song hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Dung nhập thiên địa!”
Mà lúc này, bóng dáng Diệp Viễn chậm rãi xuất hiện ở cách đó không xa, tay của hắn vẫn đang nắm lấy cổ áo Cổ Việt.
Diệp Viễn buông hắn ra khiến Cổ Việt ngồi bệt xuống đất, hai mắt hắn trợn tròn, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc nãy hắn còn nghĩ mình chết chắc rồi.
Nhưng bây giờ hắn biết, mình đã cược đúng!
Thanh Vân Tử đại nhân thật sự đã ra tay cứu mình!
“Làm tốt lắm!” Giọng nói nhàn nhạt của Diệp Viễn lọt vào tai hắn, giống như âm thanh của tự nhiên.
Lúc này, đám người Ngao Khiên cũng nối đuôi đi ra, bảo vệ ở bên cạnh Diệp Viễn.
Kiếm Vô Song quan sát Diệp Viễn một lát rồi đột nhiên cất tiếng cười lớn: “Ha ha ha… Đường đường là Thanh Vân Tử có thực lực Đan Đế đỉnh phong mà lại rơi vào tình cảnh này! Không ngờ, thật sự không ngờ đấy! Đây có lẽ gọi là ông trời có mắt phải không? Các ngươi thấy đúng không? Ha ha ha...”
Thấy Diệp Viễn đổi một cơ thể mới, vả lại thực lực lúc này cũng chỉ đến Đạo Huyền tầng một thì trong lòng hắn dâng lên cảm giác cực kỳ vui sướng, làm hắn cười đến mức không khép miệng được.
Không có gì vui hơn việc nhìn thấy kẻ thù của mình gặp nạn.
Diệp Viễn không nói gì, chỉ im lặng như vậy mà nhìn hắn cười.
Thật ra, cũng chỉ có mỗi hắn đang cười.
Ở trong Vân Cao Thành này, đối với việc Diệp Viễn quay về, mọi người đều thấy kích động và đồng tình chứ căn bản không ai cười nhạo hắn.
Còn về mấy tên thuộc hạ mà Kiếm Vô Song mang đến thì từng tên cũng đều cười theo. Nhưng vì có nhiều người vây xem nên tiếng cười của bọn chúng trông vô cùng nhạt nhẽo.
Cuối cùng Kiếm Vô Song cũng nhận ra mình giống như một tên hề nên mới dần dần dừng cười.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, cười nói: “Cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì mang người của ngươi cút đi, đừng tự mình đi tìm phiền phức.”
Mặt Kiếm Vô Song tối sầm lại, hắn nhận ra mình mãi mãi không tìm được cảm giác thành công trước mặt Cơ Thanh Vân!
Rõ ràng bây giờ hắn đang gặp nạn nhưng tại sao mình vẫn bị hắn chế giễu?
“Cơ Thanh Vân, chắc ngươi không cho rằng bây giờ một câu nói của ngươi có thể đuổi ta đi được đấy chứ? Bây giờ ngươi chỉ là một con chó chết chủ, dù ta không giết ngươi thì ngươi nghĩ Cơ Thương Lan sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hay ngươi nghĩ hôm nay ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy?” Kiếm Vô Song cười nhạo nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu không thì sao?”
Đột nhiên Kiếm Vô Song nhận ra mình mãi mãi không thể bình tĩnh trước mặt Diệp Viễn. Ngược lại, còn luôn bị Cơ Thanh Vân áp đảo.
Nghĩ đến đây, Kiếm Vô Song bất giác đổi sang khuôn mặt tươi cười nói: “Chúng ta cũng đã lâu không gặp, ngày tạm biệt giống như đã qua mấy đời. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chúng ta nên ôn lại chuyện cũ, tính sổ một chút sao?”
“Ta với ngươi thân lắm à? Nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!” Diệp Viễn nói rất bình tĩnh.
“Ha ha, ngược lại ta muốn xem thử Thanh Vân Tử đại nhân của chúng ta có thể không khách khí với ta như thế nào! Lẽ nào chỉ dựa vào đám rác rưởi sau lưng ngươi sao?” Kiếm Vô Song cười lớn nói.
Nghe thấy lời Kiếm Vô Song nói, sắc mặt của đám người Ngao Khiên đều tối sầm lại.
Nhất là Ngao Khiên, năm đó hắn mạnh tới mức nào mà bây giờ lại bị một tên tiểu bối xem thường như vậy. Việc này thật sự khiến hắn tức điên lên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực lực của hắn bây giờ có khi còn không bằng Nguyễn Song Châu nữa chứ đừng nói là Kiếm Vô Song.
“Tiểu bối, nếu lão phu có thể khôi phục được thực lực thì ta chắc chắn sẽ xé rách cái miệng của ngươi ra!” Ngao Khiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiếm Vô Song cười to nói: “Lão già, ngươi nên vào quan tài rồi! Hôm nay bổn tọa có thể tiễn ngươi một đoạn.”
Diệp Viễn thầm thở dài trong lòng. Đã nhiều năm rồi mà mấy tên này mà chẳng tiến bộ chút nào.
Tả Thanh cũng vậy, Kiếm Vô Song cũng y như vậy.
Chẳng lẽ bọn hắn không thể trưởng thành một chút sao?
Nhắc tới thì cũng đã nhiều tuổi lắm rồi mà vẫn cứ như trẻ ranh thích làm bộ làm tịch.
“Được rồi, chuyện hôm nay không liên quan đến bọn họ. Không phải ngươi muốn tìm ta gây chuyện sao? Muốn làm sao, tính ra hết đi.” Diệp Viễn thở dài nói.
Kiếm Vô Song nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó chợt cười lớn nói: “Ha ha, đường đường là Thanh Vân Tử đại nhân mà lại cúi đầu trước ta sao? Các ngươi thấy rồi chứ?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Kiếm Vô Song, những người vây xem cũng thấy bất bình.
“Hừ, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Nhớ năm đó khi Thanh Vân Tử đại nhân vẫn còn ở thời điểm mạnh nhất, tuy võ thuật không phải là sở trường nhưng ngài ấy lại thành thạo thần hồn bí kỹ. Hư Huyền cường giả ở trong tay ngài ấy cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt gì! Nhưng hôm nay...”
“Đúng là tiểu nhân đắc ý! Năm đó Kiếm Vô Song bị Thanh Vân Tử đại nhân hành hạ, thật đúng là đến mức chết đi sống lại đấy!”
“Làm sao Linh Tuyết Thần Vương có thể để mắt đến tên này, trừ khi mắt bị mù! Theo như ta thấy, Linh Tuyết Thần Vương và Thanh Vân Tử đại nhân mới là trời sinh một cặp!”
Lời nói của những người này truyền vào tai Kiếm Vô Song khiến hắn tức đến run cả người. Nhưng lúc này có rất đông võ giả tụ tập lại nên hắn cũng không thể giết sạch hết được, đành phải trút hết tức giận lên người Diệp Viễn.
“Cơ Thanh Vân, hôm nay ngươi quỳ xuống lạy bổn tọa, để tâm trạng bổn tọa vui vẻ thì biết đâu bổn tọa thật sự sẽ tha cho ngươi một mạng. Ha ha ha...” Kiếm Vô Song cười lớn nói.
Trong lòng Kiếm Vô Song nghĩ rằng Diệp Viễn là thật sự sợ hắn nên mới nhẫn nhịn mong giải quyết trong yên bình.
Vì dù sao thực lực ở Đạo Huyền tầng một của Diệp Viễn, ở trong mắt hắn vốn không đủ để gây ra mối đe dọa nào.
Diệp Viễn gật đầu nói: 'Được, ngươi bắt đầu lạy đi. Không cần nhiều, ba cái là được rồi. Sau đó mang người của ngươi cút đi thì bổn thiếu gia có thể tha thứ cho ngươi.”
Nụ cười của Kiếm Vô Song không khỏi cứng lại, sắc mặt tối sầm, hắn tức giận chỉ vào Diệp Viễn nói: “Cơ Thanh Vân, ngươi chơi ta!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết Cơ Thương Lan đã bước vào cảnh giới Hư Huyền rồi mà ngươi vẫn chưa đột phá. Muốn trở thành đối thủ của bổn thiếu gia ta thì ít nhất cũng phải học theo Cơ Thương Lan. Với chút khả năng của ngươi bây giờ mà cũng xứng phách lối trước mặt bổn thiếu sao?”
Kiếm Vô Song tức giận đến run cả người. Tại sao hắn vẫn chưa đột phá được Hư Huyền? Còn không phải do tên này ban tặng sao?
Bao nhiêu năm qua, Cơ Thanh Vân vẫn luôn là tâm ma của hắn. Hắn đã kẹt lại ở cửa ải Hư Huyền từ rất lâu rồi nhưng mỗi lần sắp đột phá thì bóng dáng của Cơ Thanh Vân lại lẩn quẩn không đi.
Nên lần này hắn mới đến Vạn Cổ Dược Viên, hi vọng tìm được cơ hội đột phá.
Nhưng không ngờ vừa đến đã gặp Cơ Thanh Vân đầu thai sống lại.
“Tốt, ta cũng muốn xem thử với Đạo Huyền tầng một thì ngươi dựa vào đâu mà dám ngông cuồng như vậy!”
Trường kiếm của Kiếm Vô Song chuyển động, một luồng kiếm ý đáng sợ xông thẳng về phía Diệp Viễn.
Nhưng cùng lúc đó, một luồng năng lượng chấn động cũng phát ra từ phía Diệp Viễn.
Không biết từ lúc nào, Diệp Viễn đã lấy ra một cây thiêu hỏa côn. Một nguồn sức mạnh kinh người phun ra, còn mạnh hơn cả thanh kiếm của Kiếm Vô Song!
“Ầm!”
Kiếm Vô Song vì bất ngờ nên không kịp đề phòng, bị đập bay ra xa, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
“Ngươi đã biết ta trở về mà chẳng lẽ chưa từng nghe nói trong tay ta có thần khí sao?” Diệp Viễn nhìn Kiếm Vô Song với vẻ thương hại, thản nhiên nói.