Sắc mặt Lang Nha chìm xuống, nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Miệng lưỡi bén nhọn đấy, đúng là điếc không sợ súng! Giao Lôi Nguyên Quả ra đây thì ta tha cho ngươi khỏi chết!”
Diệp Viễn cười mỉa mai: “Nói ngươi đần, ngươi còn không phục. Bây giờ ta bảo ngươi giao nội đan của ngươi ra đây, ngươi có giao hay không?”
“Thật đúng là mồm mép sắc bén, chỉ cần ngươi có bản lĩnh này, lấy đi cũng không sao.” Lang Nha cười lạnh nói.
“Lời này ta cũng trá lại ngươi, có bản lĩnh thì ngươi lấy Lôi Nguyên Quả đi.” Diệp Viễn tỏ ra hoàn toàn thất vọng đáp lại.
Khoảng thời gian này, Diệp Viễn liên tục nghe nói Lang Nha rất ghê gớm, cũng thật là muốn mớ mang kiến thức một chút.
Vừa nãy thăm dò một phen, tuy rằng hai bên đều biết thực lực của đối phương không yếu, thế nhưng lại đều không cho là mình sẽ thất bại.
Thiên tài đều có ngạo khí và tuyệt đối tự tin vào chính mình, làm sao sẽ dễ dàng chịu thua như vậy?
Có điều thực lực của Lang Nha đúng là vô cùng cường đại, hắn có thể dựa vào thực lực của chính mình chống lại Long uy, đây tuyệt đối không phải chuyện mà yêu tộc bình thường có thể làm được.
Diệp Viễn đoán chừng, Lang Nha này hẳn đã thức tỉnh huyết thống thần thú rồi. Tuy rằng chỉ là một tia huyết thống cực kỳ mỏng manh, thế nhưng cảnh giới của hắn lại cao hơn Diệp Viễn quá nhiều, dùng để ngăn cản Long uy là vẫn có thể làm được.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không có ý định dựa vào Long uy để làm cho vạn thú khuất phục, cuối cùng vẫn là phải dựa vào nắm đấm của chính mình.
“Được lắm, vậy ta tự mình tới lấy!”
Lang Nha nói xong, lập tức biến thành cuồng phong cuốn về phía Diệp Viễn.
“Huyễn Ảnh Lang Nha Quyền!”
Giữa không trung, Lang Nha bỗng nhiên hóa thành vô số thân ảnh như muốn che ngợp bầu trời mà tấn công về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn thấy thế, lại chỉ cười nhạt một cái rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tâm Như Bàn Thạch!
Nguyên Linh cửu Biến!
Diệp Viễn trực tiếp tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, đồng thời đột phá đến Hồn Hải cảnh tầng năm.
Ngay cả Phệ Nguyên Mê Vụ cũng không ngăn được Diệp Viễn, chỉ là chút huyễn ảnh thì làm sao có khả năng giấu giếm được con mắt của hắn?
Dưới tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, tất cả động tĩnh xung quanh đều ở trong lòng bàn tay Diệp Viễn.
Nói thì chậm, kỳ thực tất cả những chuyện này đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Đúng lúc này, Diệp Viễn bồng nhiên xoay người, đánh một quyền tới Lang Nha!
Huyễn ảnh đầy trời bay ra, cả Diệp Viễn và Lang Nha đều bị đối phương chấn động đến mức bay ngược ra ngoài.
Lần giao thủ này, thực lực ngang nhau!
Nhưng một màn này ở trong mắt những người khác lại hoàn toàn không phải chuyện đon giản như vậy.
Lang Nha gần như là cái tên đại biểu cho vô địch trong lớp tiểu bối ỏ Thanh Son Vực.
Đám người trẻ tuổi căn bản chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hẳn.
Nhưng vừa nãy vừa ra tay, hắn lại không làm gì được Diệp Viễn.
Cổ Hạt và Kim Dưong nhìn thấy tình huống này, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
“Cái tên này là đoán mò sao? Một chiêu này của Lang Nha có thế nói là khó giải, làm sao hắn biết cái kia chính là chân thân của Lang Nha?” Cổ Hạt cả kinh nói.
Chiêu Huyễn Ảnh Lang Nha Quyền này đại danh đỉnh đỉnh ở toàn bộ Thanh Sơn Vực, đương nhiên là Cổ Hạt biết uy lực của nó.
Thế nhưng chính là bởi vì hắn biết nên chấn động trong lòng hắn mới càng thêm mãnh liệt.
Những huyễn ảnh kia đều là Lang Nha dùng nguyên lực ngưng tụ mà thành, trên người mỗi một huyễn ảnh đều có khí tức của hắn, rất khó để phân biệt ra.
Nhưng là những ảo giác này ở trước mặt Diệp Viễn lại không có một chút tác dụng nào. Chỉ trong một nháy mắt, Diệp Viễn đã tìm được bản thể.