Cho dù như thế, thỉnh thoảng Diệp Viễn vẫn bị kiếm khí xẹt qua, tạo ra từng miệng vết thương.
Tuy rằng cơ thế ở trong mộng cảnh, nhưng cảm giác đau đớn này cực kỳ chân thực, Mộng Diệp chi thuật của Mộng Mô nhất tộc quả nhiên mạnh mẽ vô cùng.
Chỉ đánh nhau trong chốc lát, quần áo trên người Diệp Viễn đã rách tả tơi.
Mộng Mô nhìn vướng trái vướng phải Diệp Viễn, khóe miệng hiện rõ một nụ cười, có cảm giác khoái cảm khi báo được thù.
Mộng Mô tuy sinh ra trong mộng cảnh nhưng cũng có đầy đủ mọi cảm xúc, sướng vui, đau buồn của con người.
Không biết tại sao, từ lúc vừa mới bắt đầu, biếu hiện bình tĩnh của Diệp Viễn khiến nó rất khó chịu.
Cho tới nay nó đều được coi là thần bí, cao ngạo. Nhưng hôm nay ở trước mặt Diệp Viễn, nó lại có cảm giác bản thân giống như bị người ta bóc trần mọi bí mật, không còn bí mật nào đế giấu diếm nữa.
Học viên tham gia sát hạch ở đây, không phải ai cũng một mực cung kính đối với nó sao? Bây giờ nhìn bộ mặt thờ ơ của Diệp Viễn, hắn lại còn tỏ ra kiêu ngạo với hai lần thuấn sát vừa rồi, điều này khiến cho khuôn mặt nó tối tăm không ánh sáng.
Cho nên lúc mới bắt đầu Huyền cấp tiến giai, hắn như bị ma xui quỷ khiến liền đưa cho năm tẽn hắc y võ giả kia thêm kiếm trận, làm cho thực lực của năm người này tăng lên gấp bội.
“Tiểu tử, đây chính là kết cục coi thường bản tọa của ngươi, muốn thăng lên Huyền cấp thì hãy về nhà mà tu luyện cho kĩ càng đi!” Mộng Mô thầm nói.
Nó đứng ngoài quan sát trận đấu này biết được vòng tròn phòng ngự của Diệp Viền càng ngày càng nhỏ, bị thương cũng càng ngày càng nhiều, thất bại cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Có điều Mộng Mô trong lòng cũng cảm thấy kinh sợ sự ngoan cường của Diệp Viễn, có thế lấy thực lực Nguyên Khí tầng bốn đế chống lại năm tên Nguyên Khí tầng tám, đến bây giờ không thể không nói điều này chính là một kỳ tích.
Những thiên tài Mộng Mô đã gặp nhiều không đếm xuế, nhưng lại chưa gặp thiên tài nào có thể đạt tới trình độ như này.
Có điều___Cũng chỉ dừng lại ở đây.
Lâm Thiên Thành chán nản bị truyền tống ra ngoài, một lần nữa hẳn lại thất bại, đây đã là lần thất bại thứ năm của hắn khi xung kích Thiên cấp rồi!
Nghĩ đến những gương mặt mang theo sự giễu cợt và ánh mắt nghiền ngẫm ngoài kia, trong lòng Lâm Thiên Thành lại cảm thấy bực bội khó chịu.
Hiện tại Lâm Thiên Thành đã là nửa bước Linh Dịch cảnh, đối phó với năm tẽn võ giả Linh Dịch cảnh tầng một, thật sự có chút miễn cưỡng.
Không phải tư chất của Lảm Thiên thành không đủ bước không qua bước cuối cùng này, mà là hắn vẳn luôn áp chế cảnh giới à nửa bước Linh Dịch cảnh.
ở học viện Đan Võ, thông qua khảo hạch với cảnh giới càng thấp, tuổi tác càng nhỏ, nói rõ tiềm lực càng lớn, đương nhiên nhận được sự coi trọng cũng sẽ khác nhau.
Nếu như hân đột phá đến Linh Dịch tầng một, chiến thắng năm tên võ giả này tự nhiên không cần nói. Nhưng như vậy cũng chính là ngầm thừa nhận tiềm lực của hẳn chẩm dứt tại đây.
Cho nên hắn luôn nhịn sự khinh thường của người khác, muốn lấy thực lực nửa bước Linh Dịch cảnh thông qua Địa cấp tiến giai.
Những nhân vật đứng đầu trẽn võ bảng như Long đường, Tả Bất Quy, Tô Nhất Sơn cũng không ngoại lệ. Khi họ đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng chín mới thông qua khảo hạch Địa cấp tiến giai.
Điều này cũng nói rõ, thực lực của những thiên tài tuyệt đỉnh này lúc ở Nguyên Khí tầng chín thì đã vượt qua Linh Dịch tầng một rồi!
Nhưng Lâm Thiên Thành hắn, bây giờ đã đạt nửa bước Linh Dịch cảnh, thế mà ngay cả khảo hạch Địa cấp cũng không qua nổi, loại chênh lệch này vừa nhìn đã biết ngay.
Lâm Thiên thành mang theo sự chán nản u buồn bước ra từ Huyễn Linh tháp.
Hẳn bắt đầu quan sát mọi người, chí cần nhìn thấy ai lộ ra ánh mắt khinh bỉ, hắn sẽ xông tới đánh đối phương một trận tơi bời.
Vừa ra khỏi cửa lớn của Huyền Linh tháp, Lảm Thiên thành dùng ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, bổng nhiên có chút ngạc nhiên