Diệp Viễn còn chưa dứt lời, một trận sấm sét còn thô bạo hơn lần trước đã trút xuống hai người bọn họ lần nữa.
Thượng Quan Vân Dung hét lên một tiếng thê thảm.
Thiên kiếp là thứ mà các võ giả đều vô cùng kiêng kỵ, sau khi đột phá lên Hồn Hải Cảnh, bất kể lần đột phá nào võ giả đều có thể ngã xuống dưới thiên kiếp.
“Diệp Viễn, ngươi là kẻ điên! Ngươi chỉ đột phá lên Hồn Hải cảnh, làm sao uy lực của thiên kiếp lại cường đại đến như vậy?” Thượng Quan Vân Dung gào thét.
Cũng bởi vì cường giả Thần Du cảnh quá mạnh, nếu đổi lại là võ giả Hồn Hải Cảnh khác cùng Diệp Viễn trải qua thiên kiếp thì sợ rằng lúc này cũng đã sớm tan thành tro bụi.
Đứng ở góc độ khác, nếu như không phải uy lực thiên kiếp của Diệp Viễn quá mạnh, thì Thượng Quan Vân Dung cũng đã sớm có thể giết chết được Diệp Viễn, chứ nào để cho hắn có cơ hội độ kiếp?
Uy lực của thiên kiếp sẽ căn cứ vào thực lực của võ giả, mà Diệp Viễn trước giờ dường như đã đạt tới cực hạn của Hoá Hải Cảnh.
Hiện tại uy lực thiên kiếp của hắn đã tới mức độ ngay cả cường giả Thần Du Cảnh như Thượng Quan Vân Dung cũng cảm thấy run sợ.
Mặc cho hắn vùng vẫy ra sao, Diệp Viễn cũng không buông tay.
Thượng Quan Vân Dung liên tục chịu tác động của thiên kiếp, cho nên không còn đủ sức đối phó lại với Diệp Viễn.
“Rầm rầm rầm!”
Từng đợt lôi kiếp dày đặc không ngừng dội xuống, xung quanh bụi tung mù mịt trắng xoá.
Lần thiên kiếp thứ hai này, Diệp Viễn vẫn có thể trải qua một cách nhẹ nhàng, còn Thượng Quan Vân Dung lại lần nữa bị phế một tiểu cảnh giới!
“Bịch!”
Đột nhiên Diệp Viễn thả Thượng Quan Vân Dung, một cước đá hắn ra ngoài.
Cũng giống như những lần trước Thượng Quan Vân Dung không kịp đề phòng một cước này của Diệp Viễn, cho nên ngã bổ nhào về phía trước.
Nhưng một cước này cũng đã đẩy Thượng Quan Vân Dung ra khỏi phạm vi thiên kiếp.
Tiếp sau đó, Diệp Viễn liền ngồi xếp bằng chân, nét mặt nghiêm túc lại.
Sức mạnh của thiên đạo quả thực có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hai lần trước hắn có thể trải qua một cách dê dàng, thế nhưng uy lực này còn mạnh hơn thiên kiếp của hắn ở kiếp trước!
Ban đầu Diệp Viễn định lợi dụng thiên kiếp để đánh Thượng Quan Vân Dung, ai ngờ uy lực của thiên kiếp lại mạnh tới nhường vậy.
“Rầm ầm ầm!”
Tâng mây lại dày hơn, chứng tỏ lần thiên kiếp tới còn tàn bạo hơn nữa.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người không rời khỏi Diệp Viễn đang ở trong tâm bão, bọn họ đều hy vọng Diệp Viễn độ kiếp thất bại, và bị lôi kiếp đánh chết.
Nhưng sự kinh hoàng đã chất chứa đầy trong ánh mắt của bọn hắn, bởi trước giờ bọn hắn chưa từng chứng kiến lần thiên kiếp nào lại cuồng bạo như vậy.
“Ha ha ha, không hổ danh là thiên tài có một không hai, cách độ kiếp của ngươi cũng thật khác người! Với tình hình này, ít nhất ngươi cũng phải trải qua bốn đợt chín đạo thiên kiếp? Cho dù ngươi có trụ qua được ba đợt chín đạo thiên kiếp, thì ta cũng chống mắt lên xem ngươi làm sao qua được chín đạo thiên kiếp lần thứ tư!”
Thượng Quan Vân Dung từ vũng bùn chui ra, mặt mày lấm lem. Nhưng lúc này hắn chẳng thèm để ý tới vẻ bề ngoài của bản thân, mà đang mải đang cười trên nỗi đau của Diệp Viễn.
Tên tiểu tử này đáng chết, lại dám lôi hắn vào chống đỡ thiên kiếp để thiên kiếp đánh tụt hai tiểu cảnh giới của hắn!
Đây là nỗi nhục đối với Thượng Quan Vân Dung!
Cho nên bây giờ hơn ai hết hắn vô cùng hy vọng Diệp Viễn sẽ bị lôi kiếp đánh chết!
Đương nhiên, sự ghen tỵ cũng chứa đây trong câu nói này.
Thiêp kiếp có tất cả chín cấp, mỗi lần trải qua một cấp thiên kiếp, thực lực của võ giả lại tăng lên một phần.
Tuy sẽ gặp rủi ro rất lớn trong lúc độ kiếp, nhưng đồng thời nó cũng mang lại cơ hội càng lớn hơn.