Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi... thật sự đã... thật sự đã giết hắn ta rồi sao?”

Thiên Diệp nhìn Chung Hàn Lâm đã chết hoàn toàn với ánh mắt tràn đầy sự không dám tin.

Dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, Diệp Viễn thật sự đã giết người rồi!

Vị Tiền Điện đại trưởng lão của đỉnh Thiên Nhuế, sắc mặt càng trở nên khó coi đến tột cùng.

Lão ta nghĩ rằng thể diện của mình đủ lớn, thân phận đủ cao, nhưng Diệp Viễn căn bản là không hề thèm để tâm tới lão ta chút nào.

Lão ta không nói gì còn ổn, nhưng khi vừa nói ra, Diệp Viễn đã trực tiếp giẫm chết Chung Hàn Lâm.

“Điều này... việc này đã gây ra chuyện lớn rồi!”

“Cái tên này không lẽ là đã điên rồi sao? Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám giết người trong phạm vi của phó đỉnh, tên này đang tìm cái chết đây mà!”

“Có lẽ hắn ta muốn đồng quy vu tận, dù sao thì Hệ Phi Hoa đã quá đáng rồi!”

...

Tất cả mọi người đều hoàn toàn không thể hiểu nổi cái kiểu liều chết giết người này.

Có thể là đang nghĩ rằng Diệp Viễn đã bị hận thù làm cho mụ mị đầu óc, muốn cùng chết với Chung Hàn Lâm.

Sắc mặt của Trịnh chấp sự u ám đến cực điểm, gào rống lên: “Làm phản rồi! Mau bắt hắn ta xuống đây cho ta!”

Sau lưng lão ta có hai cường giả cảnh giới thiên thần đã sẵn sàng xuất kích.

Vừa ra lệnh, bọn họ phóng về phía Diệp Viễn nhanh như chớp.

“Dừng lại!”

Cùng với một tiếng quát vang lên, bóng dáng của Bách Lý Thanh Yên xuất hiện kịp thời và chặn ngay trước mặt Diệp Viễn.

Sự thay đổi xảy ra bất ngờ này khiến Diệp Viễn có chút kinh ngạc.

Bách Lý Thanh Yên quay đầu liếc nhìn Diệp Viễn một cái, ánh mắt đầy sự phức tạp, như có ngàn vạn lời muốn nói.

Tuy nhiên, bây giờ rõ ràng không phải là lúc để nói.

Sự xuất hiện đột ngột của Bách Lý Thanh Yên khiến mọi người trở tay không kịp.

“Trịnh chấp sự, mặc dù Diệp Viễn đã vi phạm quy tắc của tông môn, nhưng chuyện này vốn dĩ là do Thiên Diệp và Chung Hàn Lâm đã khơi dậy! Bọn họ đã ba lần bảy lượt muốn giết Diệp Viễn, ta đã tận mắt chứng kiến!”

Bách Lý Thanh Yên của ngày hôm nay khác hẳn so với khi mới nhập môn.

Lúc ban đầu nàng ta vẫn còn rất non nớt, luôn bị Khương Tuyết Diễm cản trở, giống như một muội muội nhỏ.

Nhưng giờ đây, khí chất của nàng ta đã hoàn toàn khác rồi.

Khi nói ra những lời này mạnh mẽ và đầy phong thái, khí thế uy nghiêm như một vị thượng cấp.

Hai trăm năm trôi qua, Bách Lý Thanh Yên đã đột phá lên tới cảnh giới thiên thần từ lâu rồi, nên khí thế bây giờ không hề yếu hơn Thiên Diệp chút xíu nào.

Thiên tài chính là thiên tài, không ai có thể ngăn cản khí thế nổi dậy được.

Nàng ta vừa nói chuyện thì trọng lượng đã khác hẳn rồi, có là Trịnh chấp sự cũng không dám tùy tiện nói muốn bắt người.

“Hừm! Bách Lý cô nương, tên tiểu tử này không coi ai ra gì cả, vậy mà lại giết chết đệ tử có tiềm năng nhất ở đỉnh Thiên Nhuế của ta ngay trước mặt bổn trưởng lão này! Nếu hôm nay không giết hắn ta, vậy thì sau này làm sao ta có thể đảm đương chức Tiền Điện đại trưởng lão tiếp được nữa?” Lúc này, Tiền Điện đại trưởng lão lạnh lùng, tức giận nói.

Ở đây, thực lực của lão ta mạnh nhất và địa vị cũng cao nhất.

Nhưng Diệp Viễn lại không hề nể mặt lão ta một chút nào, bây giờ lão ta đã mất hết thể diện rồi.

Bách Lý Thanh Yên chắp tay hướng về phía lão ta và nói: “Đào trưởng lão, việc này quả thật là Diệp Viễn đã xử lý không thỏa đáng, nhưng bây giờ hắn ta đang trong lúc nóng giận, hành động thiếu lý trí cũng là chuyện có thể hiểu được, Bách Lý thay mặt hắn ta xin lỗi trưởng lão! Nhưng chuyện này Bách Lý sẽ đưa Diệp Viễn đến chấp pháp đường để đối chất với Thiên Diệp! Tội của Diệp Viễn hắn ta không đáng chết!”

Thiên Diệp nhìn Diệp Viễn, chế nhạo: “Sau bao nhiêu năm ngươi vẫn không có tiền đồ như vậy! Ngươi, mãi mãi chỉ có thể núp sau lưng nữ nhân mà thôi!”

Sắc mặt Bách Lý Thanh Yên trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Thiên Diệp ngươi câm miệng lại cho ta!”

Thiên Diệp cười to và nói: “Sao hả, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”

Bách Lý Thanh Yên đang định nói gì đó, nhưng Diệp Viễn đã đi tới trước mặt nàng ta, dửng dưng nói: “Thiên Diệp, ngươi là cái đồ ngu ngốc tự cho mình đúng đắn! Lần này, ngươi sẽ không gặp may như trước đâu! Hôm nay món nợ của chúng ta phải tính toán thật đàng hoàng!”

Ngay khi vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Viễn như một kẻ ngốc.

Đại ca à, bây giờ ngươi còn khó có thể tự bảo vệ mình nữa đấy được không hả?

Muốn làm ra vẻ, thì có thể thay đổi thời gian và địa điểm khác mà.

Những lời khoác lác như thế này mà cũng có thể thốt ra khỏi miệng được nữa, thật là không biết điều mà.

Quả nhiên khi Thiên Diệp nghe xong liền cất tiếng cười to: “Ta sẽ không gặp may mắn như vậy sao? Tiểu tử, ngươi bị điên rồi à? Tình hình bây giờ như thế nào chẳng lẽ ngươi không nhìn rõ hay sao?”

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta tới chỉ là muốn mạng của ngươi và Chung Hàn Lâm! Trước mắt hắn ta đã đi trước rồi, không bao lâu nữa ta sẽ tiễn ngươi đi gặp hắn ta mà thôi.”

Thiên Diệp nghe xong liền chế nhạo: “Chỉ dựa vào ngươi à?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Chỉ dựa vào một mình ta thôi! Ngươi dám đấu một trận với ta không?”

Đồng tử Bách Lý Thanh Yên co rút lại, kinh ngạc kêu lên: “Diệp Viễn, ngươi điên rồi sao? Hắn ta là cường giả cảnh giới thiên thần đấy!”

Thiên Diệp nghe vậy liền cười điên cuồng: “Ha ha ha..., một Thần Quân Cửu Trùng Thiên như ngươi mà muốn khiên chiến ta à? Ngươi có tư cách gì chứ?”

Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn Thiên Diệp rồi nói: “Ngươi sợ rồi!”

Thiên Diệp chế nhạo nói: “Ta sợ? Này này, tên tiểu tử kia, chiêu khích tướng không có tác dụng gì đâu! Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ bé, có tư cách gì để khiêu chiến với ta?”

Diệp Viễn nói không sai, Thiên Diệp thực sự có chút chột dạ rồi.

Không phải là hắn sợ Diệp Viễn, mà chỉ là hắn cảm thấy Diệp Viễn cực kỳ khó nắm chắc.

Khi Diệp Viễn là Thần Quân tầng sáu, hắn đã có thể chiến đấu vượt qua ba tiểu cảnh giới, hơn nữa còn lấy một địch hai với những người tinh anh như Đoạn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm.

Hai trăm năm không gặp, lực chiến đấu của Diệp Viễn như thế nào Thiên Diệp thực sự không dám chắc chắn.

Hiện tại Diệp Viễn đã rơi vào tình thế nhất định phải chết, hắn không còn cần thiết phải sứt đầu mẻ trán với Diệp Viễn.

Thắng rồi thì hắn không có một chút lợi ích gì.

Thua rồi thì sau này sẽ không thể ngóc đầu lên được nữa.

Mặc dù Thiên Diệp vẫn hô hấp bình thường nhưng Bách Lý Thanh Yên vẫn có thể nhìn ra sự chột dạ của Thiên Diệp.

Nỗi kinh hoàng trong lòng nàng ta không thể diễn tả bằng lời.

Khoảng thời gian hai trăm năm này, nàng ta đã được tông môn đào tạo đến cuối cùng, thực lực đã tăng vọt lên cao ngất từ lâu rồi, bỏ xa các đồng môn rất nhiều rồi.

Chẳng lẽ thực lực hiện tại của Diệp Viễn vậy mà lại mạnh hơn nàng ta sao?

Điều này… có thể không?

Diệp Viễn bây giờ chẳng qua chỉ là Thần Quân tầng chín mà thôi!

“Hứ! Cái tên tiểu tử này, muốn thừa nước đục thả câu à? Thần Quân tầng chín lại đi khiêu chiến với cảnh giới thiên thần sao? Không biết tự lượng sức mình! Theo ta thấy thì không cần phải thi đấu đâu, Thiên Diệp nói đúng, ngươi là tội nhân, không có đủ tư cách để thi đấu! Bách Lý cô nương tránh ra đi!” Đào trưởng lão lạnh lùng “hứ” một tiếng.

Gương mặt Bách Lý Thanh Yên chợt biến sắc, rồi lên tiếng nói: “Không tránh! Cho dù Diệp Viễn có phạm tội, thì cũng phải do chấp pháp đường tới trừng phạt! Diệp Viễn, theo ta tới chấp pháp đường thôi!”

Bách Lý Thanh Yên kéo Diệp Viễn và định bỏ đi.

Sắc mặt của mọi người đều chợt thay đổi, với thân phận hiện tại của Bách Lý Thanh Yên thì thực sự là không ai dám làm gì nàng ta.

Bùa hộ mệnh này của Diệp Viễn thật là mạnh mẽ mà!

“Bách Lý cô nương, ngươi muốn tạo phản sao?” Đào trưởng lão lại bị mất thể diện lần nữa, nên đã sắp tức phát điên lên rồi.

Đúng lúc này, một khí tức khủng bố từ trên trời rơi xuống.

Một bóng người từ từ bước ra từ khoảng không.

Đột nhiên, trái tim Diệp Viễn đập nhanh một hồi, hắn cảm thấy cả thế giới như sắp sụp đổ rồi vậy.

Trong phút chốc, toàn thân Diệp Viễn ướt đẫm mồ hôi!

Lúc này, giống như có người dùng tay bóp lấy trái tim của hắn, khiến hắn không thở nổi nữa vậy.

Cường giả cảnh giới Chân Thần!

Đây là ý nghĩ đầu tiên xoẹt qua trong đầu Diệp Viễn!

Ánh mắt của người đó như có điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, chậm rãi lên tiếng nói: “Pháp chỉ của tông môn, kẻ giết chết đồng môn, giết không tha! Bây giờ ngươi có thể đi vào chỗ chết được rồi!”

Nói rồi, người đó không cho Diệp Viễn có chút cơ hội nào để phản bác lại, hời hợt chỉ ngón tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK