Lục quản sự liếc nhìn mấy người Diệp Viễn một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, lại nhìn về phía Dư Minh nói: “Ha, một lần liền tới bốn người phi thăng giả, tiểu tử nhà ngươi, lại moi được không ít thứ tốt đúng không?”
Dư Minh không hề xấu hổ, kéo Lục quản sự sang một bên, len lén kín đáo đưa cho hắn một vật.
“Có thứ tốt sao có thể quên được Lục quản sự cơ chứ? Ha ha, vật này ngài giữ lại đi.” Dư Minh cười nói.
Lục quản sự kia là một người cực kỳ tinh tường, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chất lượng của đồ vật, nhưng mà cũng hài lòng về chuyện này, vỗ vổ bả vai Dư Minh nói: “Vần là tiểu tử ngươi hiểu chuyện! Sau này có chuyện tốt, sẽ không quên ngươi!”
Dư Minh cười nói: “Nếu được như thế, vậy thì phải cám ơn Lục quản sự rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, toàn bộ đều ở trong lời nói.
Loại chuyện mượn hoa hiến phật này, Dư Minh chưa bao giờ keo kiệt.
Lục quản sự của phủ thành chủ có quyền lực cực lớn, Dư Minh đương nhiên là muốn leo quan hệ này thật tốt.
Mỗi lần đưa phi thăng giả đến lĩnh lệnh bài thân phận, hắn cũng có đưa một chút cho Lục quản sự. Nếu không, quản lý phi thăng giả không tốt, loại chuyện này cũng sẽ không đến lượt bọn họ.
Đừng nhìn Trình Giang lúc đầu than phiền, nhưng mà chuyện trông coi Phi Thăng Trì này đích thực là một việc tốt, chỉ là khô khan một chút mà thôi.
Chẳng những có thể dọa dẫm vơ vét một chút tài sản của phi thăng giả, còn có thể không nguy hiểm đến tính mạng, mà còn có nhiều thời gian để tu luyện.
Chuyện tốt như vậy, cũng không phải là ai cũng có thế có được.
Lục quản sự đi một lúc rồi trở lại, trực tiếp ném bốn cái lệnh bài thân phận cho bốn người Diệp Viễn, có hơi không nhịn được nói: “Lệnh bài nhỏ máu nhận chủ, lệnh bài này các ngươi phải giữ gìn thật kỹ, nếu mà làm mất, thì chẳng khác nào là ném cái mạng của mình đi đâu. Cầm lấy lệnh bài, các ngươi có thể tự đi bắc thành để báo danh, ớ đó sẽ có ngươi sắp xếp cho các ngươi đi đào khoáng.”
Nới tới đây, Lục quản sự liền không nói nữa, dường như là chỉ cần nói nhiều hơn một chữ thôi cũng ngại mệt.
Lão Hoàng nghe xong liền không muốn làm nữa, gân giọng nói: “Đào khoáng? Có bị nhầm không vậy?”
Lục quản sự và Dư Minh đều giống nhau, bọ họ sớm đã nhìn quen loại thái độ này của phi thăng giả, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta làm thế là muốn tốt cho ngươi, không đi cũng được. Nhưng đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, chỉ cần bên trong lệnh bài thân phận của ngươi, trạng thái điểm cống hiến “bằng không” duy trì liên tục trong thời gian mười ngày tự sẽ có người tới xóa bỏ ngươi! Cổ Phong Thành ta, không nuôi người nhàn rỗi.
Lão Hoàng nghe vậy biến sắc, hiển nhiên là không nghĩ tới còn có loại chuyện này.
Hắn ở hạ giới là nhất đẳng cường giả, được vạn người kính ngưỡng.
Vậy mà khi đến Thần Vực, lại phải đi làm loại chuyện đào khoáng này!
Lão Hoàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không thể nào tiếp thu được.
Chỉ là hắn cũng biết, đến hai tên lính cũng không đánh lại được, thì càng không cần phải nói đến những người khác.
Không đào khoáng, vậy thì chỉ có một con đường chờ chết.
Lục quản sự nhìn thấy sắc mặt của Lão Hoàng, cười lạnh nói: “Biết nặng nhẹ là tốt! Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, ngươi sẽ sống không bằng chết đó. Không tin, thì ngươi có thể thử một lần.”
“Dám hỏi Lục quản sự, chúng ta đi đào khoáng một ngày, có thế có được bao nhiêu điểm cống hiến? Nếu chúng ta muốn được tự do, thì sẽ cần bao nhiêu điểm cống hiến?” Một thiếu niên trầm mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi một mạch.
Trên đường đi, Lão Hoàng cùng với thiếu niên cũng trò chuyện với Diệp Viễn mấy câu, mọi người cũng đã quen thuộc
I Ị • A/ • A X 1 ^ I X 1 f A —Ỵ— I XI, A?1
Thiếu niên này tên là Tô Thành, tuối không đến năm mươi. Lão Hoàng tên là Hoàng Đào, cũng đã hơn hai trăm tuổi.
ở hạ giới có thể chỉ dùng đến năm mươi năm đã có thể tu luyện tới Vô Lượng cảnh, Tô Thành này tuyệt đối cũng là người tài cao ngất trời.
Chỉ là thiên tài như vậy, cũng không thể nào chạy thoát được số mệnh phải đi đào khoáng.
Lục quản sự hơi nghiền ngẫm Tô Thành một cái, cười nói: “Dựa theo năng suất đào khoáng của các ngươi, điếm cống hiến mỗi ngày sẽ thay đổi từ một đến năm mươi. Nếu muốn có được thân phận tự do, điểm cống hiến cần phải có được… mười vạn!”