Kiếp trước Diệp Viễn từng lấy thân thử độc vô số lần, sau đó tự mình giải được. Vô luận là thân thể hay là thần hồn, đều có kháng thể cực lớn với độc tính, có thể nói đã đến trình độ bách độc bất xâm.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Những độc chướng này đối với Diệp Viễn mà nói, chỉ là một chút độc tố cấp thấp, tự nhiên không gây được thương tổn tới hắn.
Đương nhiên, nếu như là độc dược cấp chín, cho dù Diệp Viễn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cũng không thể gánh nổi.
Độc dược cấp chín kinh khủng đến nỗi, căn bản là người bình thường không cách nào chịu đựng được.
“Được rồi, tất cả mọi người đã ăn Giải Độc Đan, chúng ta lên đường đi.” Mai Trăn nói.
Đám người cưỡng ép dằn xuống khiếp sợ trong lòng, bắt đầu đi vào sâu bên trong Vân Mộng Son Mạch, đến chỗ tọa độ mà Thiên Càn tông đưa cho.
Thực lực của đội ngũ này thập phần cường đại, căn bản là yêu thú cấp thấp bình thường không dám tới gần.
Một đoàn người đi hồi lâu, lại nghe được phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng người huyên náo.
Đến gần xem xét, thì thấy một đám đại lão gia vây hai người nữ tử vào giữa, dường như đang đòi hỏi thứ gì.
Hai nữ tử kia một người mặc váy sam màu vàng nhạt, một người mặc y phục màu trắng, hình dáng đều hết sức bình thường.
Nhất là nữ tử mặc váy sam màu vàng nhạt, trên mặt còn có một cái bớt khó coi, thoạt nhìn để cho người ta có loại cảm giác buồn nôn, cực kỳ xấu xí.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, sắc mặt vàng như nến, dường như mắc phải căn bệnh kỳ quái gì đó.
Có điều cảnh giới của hai người cũng không thấp, đều đã đến Ngưng Tinh tầng hai tầng ba rồi.
“Này, xấu nữ, còn không mau giao ô Lan Linh Chi ra? Lại không biết điều, thì chớ trách chúng ta không khách khí!”
Bạch y nữ tử kia lạnh lùng nói: “ô Lan Linh Chi này là chúng ta phát hiện trước, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi?”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào chúng ta mạnh hơn các ngươi! ô Lan Linh Chi này chính là linh dược cấp bốn, để hai cái xấu nữ như các ngươi đến hưởng dụng thì quá là phung phí của trời, ha ha…”
Tiếng cười của hắn im bặt mà dừng, bời vì bọn hắn phát hiện có một nhóm người khác xuất hiện.
“Mai trưởng lão, là người của Thượng Thanh tông.” Rất nhanh Mạc Vân Thiên đã nhận ra thân phận của những người này, lên tiếng nhắc nhở Mai Trăn.
Mai Trăn gật gật đầu, hiển nhiên cũng nhận ra đám người đó.
“Thượng Thanh tông thật sự là càng sống càng thụt lùi, thân là một trong tám đại tông môn, vậy mà lại làm ra loại chuyện cản đường cướp bóc này!” Mai Trăn khinh thường nói.
“Mai trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì?” Mạc Vân Thiên lo lắng hỏi.
Thượng Thanh tông xếp hạng thứ tư trong tám đại tông môn, mạnh hơn so với u Vân tông không ít.
Đội ngũ của đối phương có mười người, nhân số nhiều hơn so với u Vân tông bên này một chút, hiển nhiên cũng là đi tham gia thăm dò bí cảnh lần này.
Hiển nhiên hai bên đều không ngờ, vậy mà gặp nhau sớm như vậy, mà lại còn là dưới tình huống lúng túng đến thế này.
Mười tên nam nhân khi dễ hai người nữ tử yếu đuối, cũng không phải cái chuyện phong quang gì.
Mai Trăn nhíu mày, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.
“Thì ra là mấy vị bằng hữu u Vân tông, cũng là muốn đi tham gia thăm dò bí cảnh sao? Hai nữ tử này trộm cắp đồ của Thượng Thanh tông ta, còn xin chư vị không nên nhúng tay vào việc này, nếu không…” Một vị cường giả Hóa Hải cảnh của Thượng Thanh tông nói.
Hiển nhiên người này cũng giống như Mai Trăn, là người dẫn đội của Thượng Thanh tông.
Có điều trong đội ngũ của Thượng Thanh tông có hai tên võ giả Hóa Hải Cảnh, khiến cho thực lực của bọn hắn mạnh hơn so với u Vân tông rất nhiều.
Đối phương cũng nhìn ra thực lực của hai bên, cho nên không hề sợ hãi, nói chuyện còn có chút ý tứ uy hiếp.
“Ta nhổ vào! Rõ ràng là chúng ta lấy được ô Lan Linh Chi này trước, làm sao lại thành đồ vật của Thượng Thanh tông các ngươi? Ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Bạch y nữ tử khinh bỉ nói.
Hoàng y xấu nữ thì lại lộ ra rất bình tĩnh, cũng không hề kích động như bạch y nữ tử vậy, lôi kéo góc áo của nàng: “Được rồi, Nghiên Nhi.”
“Tiểu thư, ta không phục mà!”