Hắn có thể cảm nhận được, đạo thống mà Lục Lâm Phong để lại lúc đó vô cùng mạnh mẽ, nhưng tại sao lại luân lạc đến tình cảnh này rồi?
Vĩnh Hoa Cung có một Đan Hoàng, tất nhiên cũng có Trận Hoàng cấp năm tồn tại.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Một tông môn nắm giữ Trận Hoàng cấp năm, bình thường có người nào dám trêu chọc?
Chỉ bằng Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận ở bên ngoài kia, cũng không có mấy người dám đến cửa khiêu khích mới phải chứ?
Một đời Đại Diễn Thần Vương ở Thần Vực, cho dù là trước khi phi thăng, chắc chắn cũng đã là truyền thuyết ở Vô Biên giới.
Coi như đồ tử đồ tôn của hắn đều là rác rưởi, tiếp nối mấy ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề mới đúng.
Nhưng nhìn Vĩnh Hoa Cung này, giống như chỉ sau một đêm tất cả đã tan thành mây khói.
Diệp Viễn nghĩ nghĩ, cứ cảm giác có điều gì đó không đúng.
Cuối cùng khi đó bị làm sao? Bí cảnh này đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, Diệp Viễn liếc nhìn qua, trên bàn trong phòng còn có một viên ngọc giản tàn khuyết.
Diệp viễn đưa tay ra khẽ vẫy, viên ngọc giản tàn khuyết kia liền bay vào trong tay hắn.
Hắn chìm thần thức vào trong đó, phát hiện nội dung bên trong cũng không được hoàn chỉnh.
Đặc biệt nội dung phía sau, chỉ có một vài chữ, căn bản không thể kết nối được.
Chỉ có “xâm phạm”, “huyết chiến”, “đến chết”… mấy từ đơn giản, đưa đến sự chú ý của Diệp Viễn.
“Xem ra, năm đó Vĩnh Hoa Cung phải hứng chịu thảm họa ngập đầu, mới dẫn đến kết cục như thế. Có lẽ một mình Lục Lâm Phong đã hao tổn hết khí vận của tông môn, mới dẫn đến Vĩnh Hoa Cung gặp tai bay vạ gió như vậy.” Diệp Viễn thở dài, tự bấm lẩm với chính mình.
Diệp Viễn đặt ngọc giản xuống bàn, đến cạnh dược đỉnh, thì thấy hai chữ “Tứ Phương” bên cạnh giá đỉnh.
Diệp Viễn dùng thần thức quét qua Tứ Phương Đỉnh một lượt, không khỏi thớ dài lần nữa nói: “Quả nhiên không hổ là đạo thống mà Lục Lâm Phong để lại, trận pháp minh khắc lên dược đỉnh cũng xa hoa như thế.”
Hiển nhiên chủ nhân trước của Tứ Phương Đỉnh đã chết từ rất lâu rồi, hiện tai nó là vât vô chủ.
Chỉ cần Diệp Viễn để lại lạc ấn thần hồn của mình lên trên, là hắn có thể thúc giục được dược đỉnh này.
Nhưng khi Diệp Viễn đế lại lạc ấn thần hồn của mình, Tứ Phương Đỉnh lại phát ra từng trận tiếng ngâm khẽ, tỏ ra có chút kháng cự.
Điều này khiến Diệp Viễn hơi kinh ngạc, cảm khái một tiếng nói: “Huyền khí thông linh, xem ra cảm tình của ngươi với chủ nhân trước kia cũng vô cùng sâu sắc! Không biết… Vô Cực Đỉnh của ta bây giờ thế nào…”
Trên Lỉnh khí là Huyền khí, Tứ Phương Đỉnh chính là một món Huyền khí.
Linh khí đã có linh tính, tất nhiên Huyền khí càng là có thông linh.
Chủ nhân của Tứ phương đỉnh đã chết từ ngàn năm trước, nhưng nó vẫn không muốn nhận Diệp Viễn làm chủ nhân, có thể thấy quan hệ của nó và chủ nhân trước đó sâu đậm đến thế nào.
Nhìn thấu sự việc, Diệp Viễn thấy Tứ Phương đỉnh này có linh tính, tự nhiên sẽ nhớ đến Vô Cực Đỉnh vẫn luôn bồi bạn bên mình lúc trước.
Đối với luyện dược sư mà nói, dược đỉnh không phải là một đồ vật, mà đã giống như người thân của bọn hắn rồi.
Một chiếc Tứ Phương Đỉnh nhỏ bé còn có linh tính như vậy, huống chi là Vô Cực Đỉnh cấp chín của Diệp Viễn.
Dường như cảm nhận được bi thương trong lòng Diệp Viễn, thanh âm của dược đỉnh trở nên trầm hơn, nghe như đang thổn thức, càng giống như đang cộng hưởng với hắn.
Điều này khiến cho Diệp Viễn sững sờ, cười nói: “Ngươi ở đây chỉ có thể bị mai một đi, lẽ nào ngươi còn muốn nằm đây mấy ngàn năm nữa sao? Ta biết ngươi với chủ nhân trước tình cảm sâu đậm, nhưng nếu như gặp người khác trân trọng ngươi, còn tốt hơn việc cứ nằm đây gấp trăm lần. Yên tâm, ta sẽ để ngươi càng thêm tỏa sáng hơn trước.”
Đương nhiên Tứ Phương Đỉnh không hiểu lời Diệp Viễn nói, nhưng có thể hiểu được ý của Diệp Viễn thông qua thần thức.
Sự tự tin về đan đạo của Diệp Viễn, hoài toàn không cần ngụy trang, vì trên thế giới này, hắn là một trong những người mạnh nhất.
Tất nhiên nếu cho hẳn thời gian, hắn có thể trở thành người mạnh nhất không ai sánh bằng.
Có lẽ chính nỗi buồn của Diệp Viễn làm Tứ Phương Đỉnh cảm động, cũng có thế là sự tự tin của Diệp Viễn đã lây sang Tứ Phương Đỉnh.