“Vậy… khi nào chúng ta rời đi?” Tô Hỗ bất lực hỏi.
Hắn làm thành chủ một phương, đương nhiên sẽ không muốn rời xa địa bàn của mình.
Thực ra nói cho cùng, hắn vẫn giữ tâm lý ăn may, hy vọng có thể bảo vệ được Xích Quang Thành.
Sao Diệp Viễn lại không nhìn ra tâm tư này của hắn được chứ, liền nói: “Càng nhanh càng tốt, nhưng… chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn một vài thứ, bằng không sẽ là tự tìm chỗ chết nếu ra khỏi thành.”
Tô Hỗ vừa nghe liền vui ra mặt hỏi: “Diệp công tử cần chuẩn bị những gì?”
“Thành chủ đại nhân thống kê hết lại một lượt tất cả võ giả trong thành, và sắp xếp bọn họ theo cảnh giới. Ba ngày sau, tập trung tất cả các võ giả từ Ngưng Tinh Cảnh trở lên, việc này có khó không?” Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn tưởng rằng Tô Hỗ sẽ làm ra bộ mặt có chút khó xử, nào ngờ hắn không cần suy nghĩ đã trả lời luôn:
“Được, không thành vấn đề! Ba ngày sau, ta sẽ cho tập trung tất cả bọn họ tại quảng trường diễn võ ở phía bắc thành.”
Nhìn thấy biển hiện này của Diệp Viễn, Tô Hỗ lộ rõ vẻ tự hào nói: “Khi những võ giả này vào thành, ta đã lệnh cho tất cả các võ giả tới thành của ta đều phải đăng ký tính danh, cho nên việc cần làm bây giờ chỉ là phân loại ra là được. Trong thời gian qua có vài người làm loạn, đều bị ta dùng biện pháp mạnh áp chế. Bây giờ, bọn họ đều đã biết quy củ, cho nên không còn người nào dám
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Ha ha, thành chủ đại nhân rất có bản lĩnh! Nếu đã như vậy, bây giờ ta bắt đầu bế quan, hẹn ba ngày sau gặp lại, tại quảng trường diễn võ ở bắc thành!”
Đúng lúc này, một người thanh niên lỗ mãng xông thẳng vào trong phủ thành chủ, giọng lạc đi, hét lên: “Thành chủ đại nhân, đại sự không xong rồi, đại trận đã bị mất khống chế!”
Tô Hỗ đen mặt, quở trách người thanh niên đó: “Làm ầm lên thế làm gì? Không thấy có khách sao? Đại trận không có vấn đề gì, không cần người phải lo lắng!”
Người thanh niên này lại chính là người điều khiển trận pháp, trận sư Thiệu Tư Tê. Nghe Tô Hỗ nói như vậy, hắn mới để ý tới nhóm người của Diệp Viễn.
Thế nhưng hắn vẫn không hiểu, và nói tiếp: “Thành chủ đại nhân, ngài làm sao biết đại trận không sao? Vừa rồi ngài cho người bảo ta khởi động đại trận giết chết người vào trong trận, nhưng ta phát hiện bảy giờ ta không thể khống chế được trận pháp nữa, a… những người này không phải là… không phải là…”
Thiệu Tư Tê đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói: “Không sai, chính là ta.”
Thiệu Tư Tê mở to hai mắt, không tin nói: “Ngươi? Làm sao có thể? Ngươi mới chỉ là Hoá Hải cảnh, làm sao có thể khiến ta không thể điều khiển trận pháp được nữa? Bốn người đứng sau ngươi thì còn may ra!”
“Thiệu Tư Tê, ngươi ngậm miệng cho ta! Ngươi có biết là…”
Tô Hỗ ngượng chín mặt vì Thiệu Tư Tê để lộ chuyện ông ta sai hắn khởi động trận pháp.
Tuy Diệp Viễn sớm đã biết chính hắn hạ lệnh này, nhưng nói ra cũng không được hay cho lắm.
Bây giờ Thiệu Tư Tê lại hành sự lỗ mãng như thế, cũng chẳng hay ho gì nếu đắc tội với vị tiểu tổ tông Diệp Viễn này.
Đúng lúc hắn định cho Thiệu Tư Tê một trận thì bị Diệp Viễn ra tay can ngăn.
Diệp Viễn nói với Thiệu Tư Tê: “Không tin? Vậy chúng ta có thể thử xem! Chỉ cần trận pháp của ngươi đụng được tới gấu áo của ta, coi như vừa rồi ta đã nói khoác, ta sẽ xin lỗi ngươi, được không?”
Thiệu Tư Tê vẫn mang tâm lý của người trẻ, huống hồ hắn còn là trận sư cấp bốn, có thực lực Hồn Hải cảnh, làm sao có thể sợ một Hoá Hải cảnh như Diệp Viễn được chứ?
Hơn nữa Diệp Viễn đã dám coi thường hắn, điều này càng khiến hắn không vui.
“Được, thừ thì thử, sợ ngươi chắc?”
Thiệu Tư Tê nói là làm, liền lấy một tấm cờ lệnh màu đen ra bày trận.
Diệp Viễn nghiêm mặt khi nhìn thấy cờ lệnh này, đây lại là một món huyền khí hạ phẩm!
Một trận sư cấp bốn lại có trong tay huyền khí hạ phẩm, điều này không khỏi khiến Diệp Viễn cảm thấy ngạc nhiên.
“Xích Hoả Trận!”
Thiệu Tư Tê vừa nói, lập tức một trận pháp mô hình nhỏ liền xuất hiện, từng ngọn lửa nuốt trọn lấy Diệp Viễn trong chốc lát.
Uy lực của huyền khí là tức khẳc thành trận!