Trước nay chưa bao giờ nhịp tim của Triệu Thừa Càn lại đập nhanh tới vậy!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hắn cảm thấy trái tim hắn như muốn nổ tung!
Trong không gian tĩnh lặng này, Triệu Thừa Càn cảm thấy một giây trôi qua dài tựa một năm.
“Ta đã biết rồi.” Giọng nói âm u đó lại vang lên lần nữa.
Triệu Thừa Càn run bắn người, toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Xin phụ hoàng giáng tội! Con không ngờ… không ngờ rằng…”
“Đây chính là bài kiếm tra mà trẫm dành cho con, nếu con đã có thế tới đây, coi như đã vượt qua được bài kiểm tra này!”
Triệu Thừa Càn nghe vậy thì cảm giác như thần hồn muốn lên mây. Không có lời nào lại êm tai hơn mấy từ vừa rồi.
Là cường giả Vô Lượng cảnh duy nhất của Cuồng Phong giới, đến cả tên đần cũng biết Phong Hoàng đáng sợ như thế nào!
Còn Triệu Thừa Càn lại càng biết rõ, sự đáng sợ của Phong Hoàng không chỉ nằm ở thực lực! Bản thân con người hắn mới là đáng sợ nhất!
“Tạ phụ hoàng!” Triệu Thừa Càn cảm kích nói.
“Không cần gấp. Nếu như con đã gây ra việc này, thì con tự nghĩ cách giải quyết đi. Đến cả ta cũng không muốn đụng tới lão già Tinh Uyên đó, vậy mà con còn dám chọc vào!”
Lời nói ra tuy điềm đạm bĩnh tĩnh, nhưng Triệu Thừa Càn cảm nhận thấy rõ ràng cơn thịnh nộ trong đó.
“Vâng, nhi tử biết lỗi! Xin phụ hoàng ra tay giúp đỡ!” Triệu Thừa Càn toát mồ hôi hột.
“Con… tự mình nghĩ đi, đây cũng là bài kiểm tra đối với con. Được rồi, lui xuống đi.” Dứt lời, cả cung điện lại chìm vào tĩnh lặng.
Từ trong đại diện bước ra, Triệu Thừa Càn giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến sinh tử, cả người ướt đẫm giống như vừa rơi xuống nước.
Trở về cung điện của mình, Triệu Thừa Càn mới thầm thở phào một tiếng.
Cũng may bản thân hắn không vòng vo tam quốc mà nhận tội ngay với phụ hoàng, bằng không hắn sẽ phải nhận lấy kết cục vô cùng thảm khốc!
Từ trước tới giờ Phong Hoàng đối xử với nhi tử của mình chưa từng có suy nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, cũng chưa bao giờ tỏ ra thương hại nhi tử.
Lần này bản thân đã gây ra chuyện lớn, lại còn xảy ra trước lúc đại quân xuất chinh. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, chỉ có thể nhận lấy cái chết khó coi mà thôi.
Nghĩ tới đây, Triệu Thừa Càn bất giác cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc nên làm thế nào, mới có thể khiến lão già Tinh Uyên từ bỏ việc trừng phạt đối với hoàng thất đây?
Mấy ngày nay, Triệu Thừa Càn đã nghe ngóng nhiều nơi, ít nhiều cũng đã hiểu được cách đối nhân xử thế của Tinh Uyên.
Bình thường lão già này rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã làm chuyện gì phật ý lão, thì ngay cả Phong Hoàng cũng không ngăn được cơn thịnh nộ của lão!
Rất hiển nhiên, lúc này bản thân Triệu Thừa Càn đã chọc giận lão ta!
Dòng suy nghĩ của Triệu Thừa Càn bất giác chuyển sang Diệp Viễn, lẽ nào lại phải tới xin lỗi tên tiểu tử đó?
Nhưng nghĩ tới bộ dạng cao ngạo của Diệp Viễn, Triệu Thừa Càn lại đau đầu.
Hắn cảm thấy, cho dù bản thân có đi xin lỗi thì chưa chắc Diệp Viễn đã chấp nhận!
Rốt cuộc là nên làm thế nào?
Cứ như vậy, một đêm đã trôi qua.
Triệu Thừa Càn đã ngồi ngây ra đó nguyên cả một đêm!
Khi sắc trời dần sáng, Triệu Thừa Càn đột nhiên nắm chặt tay rồi đứng bật dậy, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.
Lúc này trời cũng đã sáng hẳn, con đường trung tâm Vương Thành dòng người đã tấp nập.
Đột nhiên, mọi người đều dừng hết công việc trong tay, mà chạy tới cùng một chỗ.
Chỉ nhìn thấy một người thanh niên trên lưng gánh một bó cành mận gai, đang lê bước về phía trước.
Chuyện huyên náo như vậy, rất ít khi xảy ra ở chốn Vương Thành này, cho nên thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.