Sắc mặt Dương Hạo lập tức thay đổi, y lạnh lùng nói: “Cao Minh Thu, xem ra ta phải dạy ngươi làm người như thế nào! Ở trong mắt ta, đương nhiên lúc giao chiến cần phải có tiếng nói, nhưng trong lúc bình thường, ngươi nên đối đãi như huynh đệ với những người dốc sức vì ngươi, nếu không ngươi không xứng làm thủ lĩnh của hắn!”
Cao Minh Thu sững sờ một hồi, trong lòng hắn thầm nghĩ từ trước tới giờ chưa từng có người nào nói những lời như vậy với mình, cho dù là thế giới này hay là thế giới Minh Vương, sự phân chia cấp bậc thượng đẳng hạ đẳng đều vô cùng rõ ràng, thượng là thượng, hạ là hạ, tuân theo mệnh lệnh của mình đó chính là thiên chức, còn nếu phản kháng thì đó chính là kẻ phản bội!
Đối với những kẻ cương quyết bất tuân, không nghe theo mệnh lệnh của mình, cho dù tên đó là thuộc hạ của mình thì cũng sẽ không hề khách khí, lập tức giết chết!
Nhưng hắn lại nghe thành một ý khác trong lời nói của Dương Hạo lúc này, thuộc hạ cũng là bạn bè của hắn, lẽ nào Dương Hạo đúng, còn mình lại sai sao?
“Phong Hàm, đây chính là nguyên nhân ngươi phản bội ta?”, Cao Minh Thu hỏi Phong Hàm.
Phong Hàm sợ Cao Minh Thu nhất, bởi vì Cao Minh Thu là vương trong quân đội này, chúa tể nắm quyền sinh sát, muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết, hắn chính là vương thống trị, có thể lấy mạng của mình bất cứ lúc nào.
Vì vậy ở trước mặt Cao Minh Thu, Phong Hàm còn không dám thở mạnh, đừng nói là thủ lĩnh của tộc người cá như hắn, cho dù là chiến vương chiến thần chiến hoàng của tộc Lân Giáp khác, thì bọn họ đều vô cùng sợ Cao Minh Thu, không ai dám làm trái lệnh của Cao Minh Thu.
Nhưng bây giờ đã có Dương Hạo, Phong Hàm cũng không biết sao mình lại có dũng khí như vậy, hắn gật đầu nói: “Không sai, tuy rằng Điện hạ đối xử với ta tốt hơn người khác rất nhiều, nhưng trong mắt Điện hạ, ta chính là một nô tài, nhưng trước mặt chủ nhân, ta không chỉ là một tên thuộc hạ, mà còn là một vị khách, một người bạn, ta sẵn lòng trung thành với chủ nhân!”
Cao Minh Thu cau mày lại, tại sao Dương Hạo lại đối xử với một tên tù binh với cách đối đãi cao như vậy, rốt cuộc y có ý đồ gì?
“Hắn cho ngươi lợi ích gì, nếu hắn cho ngươi những thứ đó, ta cũng có thể cho ngươi!”, Cao Minh Thu thản nhiên nói: “Vậy ngươi có đi hay không?”
Phong Hàm lắc đầu nói: “Ta tin chỉ có chủ nhân mới đối xử thật lòng chân thành với ta, Điện hạ có thể cho ta rất nhiều thứ, nhưng không thể tôn trọng ta giống như chủ nhân, chủ nhân cho ta làm người thân cận, chỉ riêng điều này đã là thứ Điện hạ không thể cho ta được, vậy nên Điện hạ đừng nói gì nữa”.
“Người thân cận?”, trong mắt Cao Minh Thu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ Dương Hạo lại hứa hẹn như vậy với Phong Hàm, theo hắn thấy đây chỉ là những lời nói suông, hoàn toàn không có điều kiện mang tính thực chất gì cả, nhưng điều đó đã đả động tới Phong Hàm, điều này khiên hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Cao Minh Thu, ta giao Linh Xà Kiếm cho ngươi là vì muốn ngươi hứa với ta một chuyện”, Dương Hạo nói chuyện vốn rất khách khí với Cao Minh Thu, nhưng bây giờ y nói với ngữ khí ra lệnh, điều này khiến trong lòng Cao Minh Thu rất khó chịu, nhưng ai bảo bây giờ hắn không đủ tư cách ra lệnh với Dương Hạo cơ.
“Có chuyện gì, bây giờ ta là tu binh của ngươi, ngươi thả ta ra đã là đại ân đại đức rồi, ta nào dám phản kháng”, Cao Minh Thu nói với khẩu khí oán giận.
Dương Hạo không quan tâm tới sự tự giễu của hắn, nhẹ nhàng nói: “Người trong gia tộc của Phong Hàm hi vọng ngươi đừng làm khó bọn họ, ngươi có thể đồng ý không?”
Cao Minh Thu tức giận nói: “Dương Hạo, ngươi cho rằng ta là ai, lẽ nào ta còn đi báo thù đám tộc người cá này sao?”
Sắc mặt Dương Hạo dịu đi một chút, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: “Không chỉ ngươi, ngay cả đám tộc người cá khác, ta cũng không muốn ngươi có bất kỳ hành động trả thù nào đối với tộc người cá, nếu không coi như là ngươi thất tín”.
Lúc này Cao Minh Thu mới hiểu được ý của Dương Hạo, trong lòng hắn không khỏi chấn động, không ngờ Dương Hạo lại thực sự coi trọng đám tộc người cá này như vậy, lại còn suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu là mình thì đương nhiên sẽ không làm được.
Cao Minh Thu cân nhắc một hồi, trầm giọng nói: “Ta có thể đồng ý, nhưng ngươi cảm thấy giao dịch như vậy có thực sự đáng giá không?”
Nếu để mất Linh Xà Kiếm, đó mới là nghiêm trọng: chắc chắn địa vị của mình trong mắt Trận Hoàng sẽ bị giảm xuống đáng kể, uy tín trong tộc Lân Giáp có thể giảm mạnh, không chừng ngay cả vị trí người thừa kế trong tương lai cũng có thể bị hủy bỏ, đây là điều mà Cao Minh Thu không muốn nhìn thấy nhất.
Vì vậy, mình buộc phải cất giữ Linh Xà Kiếm cho tốt, bất kể điều kiện như thế nào!
Chuyển thế trùng tu gì đó, kể cả hoàn cảnh kiếp sau mà hắn có cũng không được phép thay đổi, đây cũng là khảo nghiệm đối với hắn của thiên thượng, không cho hắn nói từ bỏ là từ bỏ.
Nếu ngay cả thế giới xung quanh hắn cũng không thể nắm giữ được, không thay đổi được, thì không cần nói cũng biết việc trùng tu của hắn sẽ thất bại.
Nhìn thấy Dương Hạo hào phóng đưa Linh Xà Kiếm ra, Cao Minh Thu không chút do dự nhận lấy Linh Xà Kiếm, sắc mặt hắn cũng hơi đỏ lên, sau đó nói với Dương Hạo: “Ngươi có yêu cầu gì, ta sẽ cố gắng hết sức làm”.
Thừa Phong ở bên cạnh quan sát Cao Minh Thu từ trên xuống dưới, không khỏi kinh ngạc trong lòng, lẽ nào người này chính vị công chúa xinh đẹp mà mình nhìn thấy vừa rồi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn không giống.
Vừa rồi còn là một vị công chúa xinh đẹp yêu kiều, nhưng bây giờ lại trở thành một người đàn ông tuấn tú không mất đi vẻ khí khái, e rằng chỉ có thiếu chủ mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Phong Hàm, vào đây đi”, Dương Hạo hô lên.
Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Hạo, Phong Hàn không dám chậm trễ, vội vàng đi từ bên ngoài vào.
Trong mắt Cao Minh Thu bất giác lộ ra sát ý, lạnh lùng nói: “Hóa ra ngươi đã đầu hàng Dương Hạo rồi?”
Đối mặt với khí thế giết người của Cao Minh Thu, Phong Hàn kiên trì nói: “Điện hạ, bây giờ ta đã là thuộc hạ của Dương Hạo”.
“Cao Minh Thu, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc nữa”, đột nhiên một giọng nữ truyền vào não Cao Minh Thu: “Đừng nhìn vẻ khách khí với chúng ta của Dương Hạo, ta có thể cảm nhận được hắn rất quan tâm đến thuộc hạ của mình, nếu ngươi không biết điều thì chờ Dương Hạo trừ khử ngươi ngay bây giờ đi”.
Đương nhiên đây là giọng nói của Thu Nhi, tình hình của cơ thể này bây giờ đã khác với trước đó, vốn dĩ là một bên chiếm cứ một bên rút lui, nhưng bây giờ lại cùng tồn tại, vì vậy Thu Nhi vẫn quan sát rất rõ về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Giống như một gáo nước lạnh đổ lên đầu Cao Minh Thu, hắn và Thu Nhi đã dừng tay giảng hòa, thêm vào đó bọn họ còn chung một cơ thể, thực sự có tình cảm anh em, vì thế sau khi xóa bỏ địch ý trong câu nói của Thu Nhi, hắn biết Thu Nhi có ý tốt.
Trái tim Cao Minh Thu thót lại, xấu hổ nhìn Dương Hạo nói: “Dương Hạo, ta có chút lời muốn hỏi thuộc hạ của ngươi, chứ không phải muốn giết hắn đâu”.
Trước đây Dương Hạo luôn đối xử tương đối khách khí với Cao Minh Thu, đó là vì trước đây Cao Minh Thu có thái độ hiền hòa với y, không hề phách lối gì, nhưng bây giờ trong mắt hắn lộ ra khí tức lạnh như băng, bởi vì hắn vậy mà lại có ý định giết Phong Hàm!
Ngày trước Phong Hàm từng là thuộc hạ của Cao Minh Thu, hắn sẵn lòng làm cái gì thì sẽ làm cái đó, không liên quan gì đến Dương Hạo!
Nhưng bây giờ Phong Hàm là thuộc hạ của mình, Cao Minh Thu vậy mà dám có ý định giết Phong Hàm, vậy Dương Hạo sẽ không dừng lại ở đó nữa, cho dù giết ngươi thì sao chứ?
Nghe thấy Cao Minh Thu không tiến trái lại còn lùi về sau, sắc mặt Dương Hạo tốt lên một chút, nhưng y vẫn rất bất mãn, lạnh lùng nói: “Cao Minh Thu, bây giờ Phong Hàm không chỉ là thuộc hạ của ta, mà còn là huynh đệ của ta, ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng hắn!”