Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ở một bên khác, một thanh niên một mình đứng một bên, bên người không có bóng người nào lại lạnh lùng nhìn về phía Ngưu Đằng và Tôn Lập Dương, lên tiếng nói: “Không tới Linh Kiếp thì chung quy vẫn quá yếu”.  

             Trên cơ thể người này mang theo khí tức cường đại, chính là cảnh giới Linh Kiếp, loại ý cảnh dung hợp với không gian này mạnh hơn quá nhiều so với cảnh giới Tử Phủ.  

             Thanh niên anh tuấn kia ngồi bó gối tại vị trí cao nhất, hắn điềm nhiên quan sát cuộc chiến giữa Ngưu Đằng và Tôn Lập Dương, sau đó trên người cũng bộc phát ra chiến ý cuồng liệt.  

             Có điều hắn lại không hề hành động, sau lúc đó chiến ý cũng dần lụi tắt, nói: “Thực lực của tên Ngưu Đằng này quả thực có tăng lên một chút, có điều đối với ta mà nói thì vẫn chưa phải là đối thủ, còn về thằng ranh sở hữu sức mạnh huyết mạch kia thì lại yếu hơn khá nhiều. Ta chỉ cần một chiêu là đã có thể giết chết hai người bọn chúng. Không có hứng thú”.  

             Trận huyết chiến của hai người không ngừng bộc phát ra thuỷ triều năng lượng kinh người. Khi trận chiến ngày càng trở nên kịch liệt, trên cơ thể hai người cũng xuất hiện một số vết thương.  

             Có điều rõ ràng Ngưu Đằng đang áp chế Tôn Lập Dương, thần ngưu ngũ sắc sáu sừng của hắn vô cùng cuồng bạo, áp chế mạnh mẽ sức mạnh huyết mạch của đối phương.  

             Đúng vào lúc này, Dương Hạo khẽ híp mắt lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho Lãnh Lăng đang đứng bên cạnh cậu.  

             Cậu thấp giọng nói: “Không thể để cho Ngưu Đằng ép hắn cuống lên, nếu không tên này nhất định sẽ tiết lộ ra bí mật của hai chúng ta. Chuẩn bị ra tay, phải giết chết hắn trước khi hắn nói ra tình hình của chúng ta”.  

             “Ta cũng đang có ý này”, Lãnh Lăng gật đầu, trong mắt tập kết sát khí mãnh liệt.  

             “Ta dùng tâm lực, đệ dùng móng vuốt Yêu Vương xé xác hắn ra”, Dương Hạo chuyển động cơ thể, lao ra với tốc độ cực nhanh, sau đó tâm lực lập tức được bộc phát ra.  

             “Kiếm đạo tháng năm, Nhân Gian!”, Hoả Nha Kiếm sau lưng được tuốt khỏi vỏ, khí độ sắc nhọn cuồng liệt lập tức bao trùm lấy Tôn Lập Dương.  

             “Giết!”, Lãnh Lăng cũng ra tay, cậu ta xông ra, sau đó móng vuốt Yêu Vương trong tay giống như ma quỷ tiến tới ngay phía sau lưng Tôn Lập Dương.   

             “Các người…!”, sắc mặt Tôn Lập Dương lập tức biến đổi, sau đó đột nhiên nhớ tới mục đích của hai ma tu này, trong mắt cứ thế lộ ra vẻ hung tàn.  

             “Hừ, muốn giết ta à, không dễ như vậy đâu”, Tôn Lập Dương lạnh lùng nói, sau đó giọng nói cực lớn vang lên giống như tiếng chuông: “Ta biết bọn chúng…”  

             “Kiếm Lạc Hoàng Hôn, Minh Tâm. Nhân Gian, Sát Tâm!”, giọng nói của Dương Hạo cũng vang lên, mỗi một chữ mà cậu thốt ra đều giống như một mũi kiếm sắc nhọn chĩa thẳng vào nội tâm của Tôn Lập Dương.  

             Khoảnh khắc cậu đột phá lên cảnh giới Tử Phủ, Kiếm Tâm cuối cùng cũng đạt tới đẳng cấp trọn vẹn nhất. Khoảnh khắc đó, cảnh giới Minh Tâm của Kiếm Lạc Hoàng Hôn cũng hoàn toàn được lĩnh hội.  

             Chiêu thức này, vốn dĩ cậu muốn sử dụng làm con át chủ bài khi gặp được đối thủ mạnh hơn, có điều lúc Tôn Lập Dương lên tiếng, cậu biết rằng buộc phải ngăn cản hắn nói ra bí mật của mình và Lãnh Lăng.  

             Nhát kiếm Minh Tâm chính là nhát kiếm khắc vào trong tâm lực, cộng thêm sự công kích từ thất tình lục dục và đủ loại cảm xúc của nhân gian, uy lực của cậu lập tức mạnh lên gấp mấy lần.  

             “A!”, nhát kiếm Sát Tâm, Tôn Lập Dương đột nhiên gào lên đầy thảm thiết, hắn cảm nhận được bản thân giống như đã rơi xuống địa ngục, xung quanh toàn bộ đều là bạch cốt u tịch, vô số ánh kiếm lao về phía mình, ác quỷ bổ nhào tới, yêu ma trói chặt lấy cơ thể hắn.  

             “Hả?”, vào lúc Dương Hạo bộc lộ nhát kiếm Minh Tâm, cậu thanh niên anh tuấn đang ngồi xếp bằng kia mở to hai mắt liếc nhìn Dương Hạo, trong mắt mang theo vẻ hứng thú.  

             Hắn nói: “Tu vi kiếm đạo của tên này rất cao, thất tình lục dục, đủ loại cảm xúc đều được dung hợp vào bên trong, bị một nhát kiếm của hắn chém chúng thì nội tâm khó mà tránh khỏi bị lung lay”.   

             Không chỉ có thanh niên anh tuấn này, mấy cường giả hàng đầu cũng nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt kinh ngạc. Tu giả có cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh này, đối với bọn họ mà nói mặc dù không tạo nên uy hiếp gì quá lớn, thế nhưng nếu như phải đối địch với nhau thì cũng là một rắc rối.  

             “Giết!”, giọng nói của Lãnh Lăng vang lên, sát khí lạnh lùng bao trùm khắp xung quanh. Móng vuốt Yêu Vương trong tay cậu ta được tung ra, ánh sáng màu trắng lạnh lẽo chém về phía sau lưng Tôn Lập Dương ngay tức thì.  

             “Soạt roẹt!”, cơ thể rắn rỏi bị chém rách, móng vuốt Yêu Vương sở hữu sự sắc nhọn hết sức đáng sợ, dù cơ thể và sức mạnh của Tôn Lập Dương đều rất mạnh thì cũng không chống đỡ nổi một đòn của nó.  

             “Thần Ngưu chà đạp!”, thần ngưu ngũ sắc lao thẳng ra trước, sau đó đạp mạnh lên trên người Tôn Lập Dương.  

             “Phịch!”, cơ thể lập tức quỳ thụp xuống, chịu đựng đòn công kích của ba người, khí tức của Tôn Lập Dương nhanh chóng trở nên yếu ớt.  

             Khắp người hắn đều là máu, điên cuồng gào lên: “Bọn chúng…”  

             

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK