Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lông mày khẽ chùng xuống, cảm giác uy hiếp mãnh liệt xộc thẳng vào người Dương Hạo. Huyết mạch hình thái mạnh hơn nhiều so với huyết mạch chi lực. Nhìn hai bàn tay đã biến thành móng vuốt cùng ánh sáng lạnh lẽo khiến cậu kinh ngạc.  

 

“Đi chết đi!”, một tia sáng lóe lên, sau đó Dương Hạo cảm nhận được luồng khí sắc bén ập tới phía trước, hơi thở của cái chết lập tức bao trùm lấy cậu.  

 

“Thần Hành Bộ!”, bóng dáng lóe lên, cậu có thể dễ dàng né tránh, chớp mắt đã di chuyển tới bên kia.  

 

Ánh mắt ngưng trọng, Dương Hạo chậm rãi vươn tay rút kiếm, kiếm ý bay vút lên trời cao, trào ra khỏi cơ thể cậu. Trong phút chốc, kiếm quang xẹt qua bầu trời.  

 

“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Cửu!”, một tia sáng như tia chớp xẹt qua, sau đó cơ thể và Lam Nguyệt Điêu to lớn đổi vị trí cho nhau. Tốc độ đáng kinh ngạc khiến cho mọi người bên dưới chiến đài đều trầm trồ không thôi.  

 

“Ha ha! Ta là Lam Nguyệt Điêu, dựa vào ngươi mà có thể khiến ta bị thương được sao?”, Phong Thiên Không cười một cách điên cuồng, sau đó xoay người lại, khinh thường nhìn Dương Hạo.  

 

“Khụ khụ!”, khóe miệng chảy ra vết máu, Dương Hạo ho khan hai tiếng.  

 

Sau đó cúi đầu nhìn xuống ba vết xước gớm ghiếc trên bụng, trên mặt lộ ra chút đau đớn. Lam Nguyệt Điêu, cho dù là tốc độ hay đòn công kích đều mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều.  

 

Trên mặt nở nụ cười, cậu quay người lại, sau đó khẽ giơ Hỏa Nha Kiếm lên, thanh kiếm quay trở lại bao kiếm phía sau lưng cậu.  

 

Vẻ mặt thoải mái, cậu kiêu ngạo nói: “Ông nói tôi không thể khiến ông bị thương, vậy thì thật sự không thể khiến ông bị thương sao? Trong mắt tôi, huyết mạch hình thái của ông cũng chỉ đến vậy mà thôi”.  

 

Nói xong, Dương Hạo bước từng bước xuống chiến đài, không buồn quay đầu lại, thậm chí không thèm nhìn Phong Thiên Không một cái, một kẻ sắp chết, hà cớ gì phải lãng phí một ánh nhìn của cậu chứ?  

 

“Ngươi, đó là loại binh khí gì? Không, ta làm sao có thể chết, không đâu, không đâu”, Phong Thiên Không đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói. Sau đó không thể tin được thốt lên, sắc mặt xám xịt như tro tàn.  

 

Trên ngực hiện lên một vết kiếm, vết thương dần dần nứt ra, sau đó máu bắn tung tóe, sinh khí cũng nhanh chóng bị rút cạn. Phong Thiên Không nhìn bóng lưng trời đi, trong lòng thấy vô cùng hối hận.  

 

“Bụp!”, cơ thể ngã xuống đất. Các đệ tử đều sững sờ, hiện trường im bặt, ngay cả hô hấp cũng như dừng lại.  

 

“Phụt!”, Dương Hạo ở đằng xa đột nhiên loạng choạng, sau đó máu không ngừng phun ra từ miệng.  

 

Tiên Thiên tiểu thành dù sao cũng là Tiên Thiên tiểu thành, đòn tấn công hung hãn đó, mặc dù cậu đã tránh được, nhưng Tiên Thiên chi nguyên ấy vẫn đánh mạnh vào cậu, đến Kim nham chi thân cũng không thể đỡ nổi.  

 

Nhưng may mắn thay, cậu đã thắng. Hỏa Nha Kiếm, bất khả biến bại. Binh khí cấp Huyền Dương sắc bén đến đáng sợ.  

 

Nếu như Phong Thiên Không sớm biết bảo vật Huyền Dương nằm trong tay cậu, e là tuyệt đối sẽ không để cậu đến gần, càng không ngu ngốc đến mức dùng cơ thể để đỡ nhát kiếm đó.

 

“Đệ ấy làm được rồi”, ánh mắt Phù Nguyệt hiện lên sự khó tin, thực ra thì cô ta cũng đã nghĩ đến kết cục này. Nhưng lúc này, cô ta vẫn không khỏi bàng hoàng.  

 

Trái tim Tô Nhã đập mạnh, cô ấy nhìn bóng dáng rời đi, trong lòng tràn đầy kích động.  

 

Trở lại cổng của tiểu viện, Dương Hạo lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt hồi phục lại một phút, sau đó cậu đi vào bên trong.  



“Trận chiến này là minh chứng cho thiên phú của ta. La Vân, tiếp theo đến lượt ngươi đấy”, Dương Hạo híp mắt, một tia sắc bén bắn ra từ bên trong. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK