Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đối mặt với những người khác nhau, nên sử dụng thủ đoạn và cách nói khác nhau.  

 

Đối với một tên tùy tiện như Dương Cuồng Nhân, y khá có cảm tình. Trong lòng người kia chẳng hề buồn bã, chỉ có sự kiêu hùng.  

 

"Được rồi! Nhất trọng thì nhất trọng. Chúng ta đi ra ngoài so tài một trận trước đi”, Dương Cuồng Nhân gật đầu, sau đó quay sang Dương Hoắc nói: "Các người không được phép ra mặt, nếu không lão tử sẽ liều với hắn”.  

 

Mở miệng một câu lão tử hai câu lão tử, Dương Cuồng Nhân hoàn toàn bỏ qua thân phận và địa vị của đám Dương Hoắc. Nhắc mới nhớ, đối phương là thúc thúc của hắn đấy.  

 

“Đi!”, đến bên cạnh kéo Dương Hạo đi, hai người nhanh chóng lao ra khỏi đại sảnh.  

 

“Bùm!”, khi cửa chính điện vừa đóng lại, bên ngoài vang lên một tiếng gầm rú cực lớn. Thêm vào đó là âm thanh giòn giã của vũ khí va chạm vào nhau.  

 

Trận chiến giữa hai người, không cần phải nói, vô cùng khốc liệt. Dương Cuồng Nhân hung hăng cầm rìu, cực kỳ độc đoán. Còn đường kiếm của Dương Hạo, nhanh đến gần cực hạn, rất hung hãn và dữ tợn, thường khiến đối thủ không nhìn ra được dấu vết.  

 

"Bùm bùm!"...  

 

Nhưng chỉ một lúc sau, dưới cái nhìn của Dương Hoắc và những người khác, hai bóng người đã trở lại điện Nguyệt Hội. Nở nụ cười thoải mái, Dương Hạo thản nhiên ngồi trở lại bảo tọa của mình.  

 

Về phần Dương Cuồng Nhân, hắn lúng túng cúi đầu, như thể không muốn người khác nhìn thấy mặt mình.  

 

Có một vết máu trên mặt hắn. Mặc dù người ta nói rằng vết thương có thể dễ dàng chữa trị bằng đạo pháp, nhưng hắn hoàn toàn không làm như vậy.  

 

Thua thì cũng thua rồi, che đậy chỉ thêm xấu hổ thôi.  

 

“Cuồng Nhân thua rồi”, Dương Hoắc nói thẳng sau khi nhìn thấy hai người bọn họ. Nếu Dương Cuồng Nhân mà thắng, hắn sẽ bật cười và vênh váo hết cỡ.  

 

"Được rồi, ngồi xuống cho ta, bây giờ nói chuyện đi. Nửa tháng trước, đội tài nguyên của Dương Thị lại bị tấn công, tất cả đệ tử trong đội đều bị giết. Đây là lần thứ sáu, Dương Thị ta dù không có lai lịch thâm sâu, không chịu nổi mất mát như vậy”, Dương Hoắc vung tay, trịnh trọng nói.

 

Các đội đi ra ngoài không ngừng báo cáo thương vong, đó là điều bình thường đối với thế giới tu luyện.  

 

Nhà họ Dương tuy không yếu, nhưng đây là giới tâm chi địa, kẻ mạnh như rừng. Thiên Quân có vô số, có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, khiến người ta khó lòng mà phòng bị được.  

 

Tuy nhiên, tất cả các nhân viên đã bị giết, cái này không hề đơn giản. Vì thường khi đối phương biết đó là người của Dương Thị thì sẽ biết điều hơn một chút.  

 

Trong biến cố nửa tháng trước, một đội tài nguyên của Dương Thị tổng cộng có mười hai cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, hơn bốn mươi cảnh giới Linh Kiếp bước ba đều bị giết.  

 

Rõ ràng, chỉ có hai lý do để giết tất cả mọi người. Một là sợ Dương Thị trả thù. Hai là cố tình nhắm vào Dương Thị và làm suy yếu quyền lực của Dương Thị.  

 

Trên thực tế, điều này đã xảy ra hơn một lần. Đã có vài sự cố tương tự trước đây. Có vẻ như ai đó đang cố tình nhắm vào Dương Thị, cố gắng xâm chiếm họ từng bước một.  



“Còn cần phải nói sao?”, Dương Cuồng Nhân ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia tức giận, nói: “Lúc trước ta đi quan sát, khí tức của Thiên Quân còn lại lưu lại ở hiện trường, hẳn là có Thiên Quân nào đó đã ra tay với các huynh đệ. Ngoại trừ Kiếm Đạo Tông và Thiên Ấn Tông, làm gì còn ai dám khiêu khích Dương Thị ta ở thành Phiêu Tuyết Vương này nữa?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK