“Gừ!”, đột nhiên, khi y vừa bay được trăm dặm, từ xa truyền đến vài tiếng gầm thét.
Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, y nhanh chóng tiến về phía phương xa, trong khoảng thời gian mười nhịp thở, liền đến gần nơi phát ra tiếng gầm.
“Ầm ầm!”, một tiếng động lớn vang lên, bụi bay đầy trời, xuyên qua lớp bụi che, y mơ hồ nhìn thấy bên trong có bốn bóng người đang chiến đấu kịch liệt.
“Bùm! Bùm!”, chấn động không ngừng, ba bóng người khổng lồ tấn công điên cuồng, trong khi một bóng đen khác, không khác con người là mấy, liên tục lui về sau.
“Chết tiệt, đây rốt cuộc là những thứ gì vậy?”, tiếng chửi rủa vang lên, Dương Hạo hơi sửng sốt. Âm thành này có chút quen thuộc, không phải là La Kiêu của Kiếm Đạo Tông sao.
“Vút!”, kiếm quang lóe lên, từng luồng ánh sáng trắng bạc lần lượt xuyên qua không gian, tấn công ba thân hình khổng lồ đó.
Nhưng sắc mặt của La Kiêu tái mét, vẻ mặt khó coi đến khiếp, dù hắn dồn toàn lực ra tay vẫn không thể phá được ba người khổng lồ toàn vảy trước mặt.
“Chết đi! Giết!”, miệng rống lên, phát lực toàn thân, lực đại đạo dâng trào, một lần nữa chém vài kiếm vào cơ thể những chiến sĩ Thanh Giáp.
Một cảnh tượng khiến hắn không thể tin được đã xuất hiện, ngay cả thanh kiếm mạnh nhất của hắn cũng chỉ để lại một vết sẹo nhỏ trên cơ thể của những chiến sĩ Thanh Giáp.
“Loài người! Chết!”, một chiến sĩ Thanh Giáp phun ra ngôn ngữ của loài người, gầm lên một tiếng rồi lao về phía La Kiêu với bộ móng vuốt sắc nhọn.
“Phập!”, trên người xuất hiện vết thương, cơ thể La Kiêu tàn tạ lui về sau.
“Phập!”, và đó mới chỉ là sự khởi đầu, chỉ trong tích tắc, ba chiến sĩ Thanh Giáp đã để lại gần trăm vết sẹo trên cơ thể hắn.
Dưới tốc độ tấn công đáng kinh ngạc, La Kiêu hoàn toàn không thể chặn được, và móng vuốt của chúng quá sắc bén, ngay cả lực đại đạo cũng không thể cản nổi móng vuốt của những tên này.
Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, mặc dù xung quanh chỉ toàn là bụi, nhưng La Kiêu cảm nhận được một luồng khí tức từ cách xa hàng trăm mét, đó là linh khí của một tu giả loài người.
Hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức kêu cứu: "Bằng hữu, giúp ta với!"
“Giúp ngươi? Vì sao phải giúp ngươi?”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, sắc mặt La Kiêu đột nhiên tái nhợt, hắn nghe được, là giọng của Dương Hạo.
“Dương Hạo”, giọng nói run run, cố gắng hết sức kìm nén sự ghen tị và hận thù trong lòng, hắn nói: “Cầu xin ngươi giúp ta, ta ngàn vạn lần không nên bất kính với ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta, sau này ta sẽ là huynh đệ của ngươi, vì ngươi mở mang bờ cõi”.
“Huynh đệ?”, Dương Hạo cười cười, y đứng ở ngoài lớp bụi, vẻ mặt đầy châm chọc.
Y nói: “La Kiêu, ngươi chưa có đủ tư cách làm huynh đệ của ta. Còn nữa, huynh đệ của ta sẽ cùng tận hưởng thiên hạ cùng ta chứ không phải là công cụ để mở mang bờ cõi”.
“Dương Hạo, ngươi không giúp ta, ngươi cũng sẽ chết”, La Kiêu lo lắng, gào lên.
“Chết? Cũng có thể! Nhưng mà, ta có thể khẳng định, ngươi chắc chắn sẽ chết trước ta”, Dương Hạo bật cười nói.