Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy các đệ tử của điện Thiên Nhất liên thủ lại tấn công Tiêu Tâm, những người đứng xem đều nghe thấy đoạn hội thoại của họ, biết rằng Tiêu Tâm là người của núi Cổ La, nhưng từ danh tiếng mà nói, núi Cổ La trước nay không bằng điện Thiên Nhất, vì sao lần này điện Thiên Nhất nhiều người hơn, còn núi Cổ La chỉ có hai người, nhưng trong cục diện này rõ ràng đệ tử của điện Thiên Nhất đang lép vé, sau đó còn liên thủ lại để tấn công Tiêu Tâm, việc này khiến cho họ rì rầm bàn tán.  

 

“Tiêu Tâm? Đây có lẽ là đệ tử xuất sắc của núi Cổ La, nhưng cho dù như vậy, Lâm Phàm, Thư Đồng, Triệu Quảng của điện Thiên Nhất đều không phải đệ tử tầm thường, sao lại liên thủ đối phó với Tiêu Tâm vậy, hơn nữa Lâm Phàm còn đang bị thương, chuyện này đúng là không thể tin được mà!”  

 

“Có gì mà không tin được? Danh tiếng của điện Thiên Nhất đứt rồi, đến núi Cổ La cũng không đọ được”.  

 

“Đúng vậy, nếu không thì sao một mình Tiêu Tâm có thể đối phó với ba người, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, điện Thiên Nhất đúng là mất mặt mà”.  

 

“Xem ra chúng ta vẫn nên báo danh ở núi Cổ la đi, vốn dĩ nghĩ rằng điện Thiên Nhất mạnh hơn, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy”.  

 

Những người đứng xem đều đang bàn tán, truyền đến tai người của điện Thiên Nhất, ai nấy cũng cảm thấy rất khó chịu.  

 

Đám người Tư Mã Băng biết rằng, thực lực của đám người Lâm Phàm không hề tệ đến vậy, chủ yếu là thua ở lúc bắt đầu, từ khi bắt đầu tâm thái đã có vấn đề, kết quả bị Tiêu Tâm áp chế kịch liệt, mà sau đó Lâm Phàm cũng phạm một sai lầm lớn, còn chưa kịp thoát khỏi sự uy hiếp của đối phương mà đỡ dỡ bỏ lớp phòng ngự, vì vậy Tiêu Tâm mới tấn công thành công.  

 

Nhưng có thể trách Tiêu Tâm được sao? Hắn đối mặt với 4 đối thủ, lẽ nào không nên tiêu diệt tên mạnh nhất trước hay sao? Điện Thiên Nhất còn đang ỷ đông hiếp yếu kìa.  

 

Tình trạng bây giờ, dù Tiêu Tâm một mình đấu ba nhưng không thấy phong độ giảm sút chút nào. Việc này một phần là do lực cổ thần của Tiêu Tâm mang theo sức mạnh bá đạo, chiến đấu với ba người nhưng không hề yếu thế.  

 

Thì ra khi nhìn thấy Lâm Phàm mạnh vậy mà còn bị Tiêu Tâm trấn áp, đánh cho hộc máu, mặc dù Thư Đồng và Triệu Quảng tới giúp đỡ, nhưng nhìn thấy Tiêu Tâm vẫn không khỏi có chút lo lắng.  

 

Vốn dĩ cục diện bất lợi cho Tiêu Tâm, bởi vì một mình Lâm Phàm đã có thực lực ngang với hắn, mặc dù bị đánh trọng thương nhưng vẫn không quá suy yếu, nếu như hắn có thể phối hợp nhịp nhàng với Thư Đồng và Triệu Quảng, Tiêu Tâm muốn duy trì thế ngang hàng đã là một chuyện khó rồi.

 

Mặc dù lực cổ thần của Tiêu Tâm quả thực rất mạnh, nhưng có một điểm yếu, đó là không thể sử dụng tấn công và phòng thủ cùng một lúc, đương nhiên nếu như có thể luyện lực cổ thần đến đại thành, hoặc nếu đối thủ chỉ ngang bằng với thực lực của bản thân thì có thể làm được cả hai. Nhưng trường hợp bây giờ không hề có lợi cho Tiêu Tâm.  

 

Lực cổ thần có một đặc điểm, đó chính là dù đang bất lợi cũng không thể nhìn ra được, vẫn có thể áp chế đối thủ, điều này khiến cho Thư Đồng và Triệu Quảng bị nhầm tưởng.  

 

Vốn dĩ Lâm Phàm nghĩ rằng có Thư Đồng và Triệu Quảng giúp đỡ, nhất định có thể nhanh chóng giải quyết được Tiêu Tâm, nhưng bọn họ đều có rào cản tâm lý.  



Lâm Phàm thua người cùng cấp bậc Tiêu Tâm, đương nhiêu muốn nhanh chóng xử lý Tiêu Tâm, rửa sạch nỗi nhục cho bản thân, nhưng dù sao vừa rồi hắn cũng mới hộc máu, lực chiến đấu không thể đọ lại được với Tiêu Tâm, vì vậy mỗi lần đánh trực tiếp hắn đều cảm thấy vết thương của mình nhói đau. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK