Tư Mã Băng từ tốn nói: “Dù Văn Thương có làm sai cũng không thể giết nó, nếu muốn xử lý cũng là chuyện của điện Thiên Nhất ta, không cần bất kỳ ai làm thay. Dương Hạo không quan tâm thể diện của điện Thiên Nhất đã giết Văn Thương thì phải giải thích rõ ràng cho điện Thiên Nhất, mà bọn ta đối phó với nhà họ Dương cũng là do hắn tự chuốc lấy, vì hắn gây chuyện với bọn ta trước. Cháu trai, lần này bọn ta đã quyết tâm thì sẽ không thay đổi, ngươi là đệ tử của núi Cổ La, không phải là gì của Dương Hạo, đừng đâm đầu vào chỗ chết vô ích”.
Tiêu Tâm bật cười: “Trưởng lão Tư Mã, đàn ông sẵn sàng hy vọng và quý trọng mình, ta và Dương Hạo làm bạn với nhau, sao có thể trơ mắt nhìn Thiên Thành của hắn xảy ra chuyện mà không làm gì à? Huống hồ gì ông nói sai một câu rồi”.
Tư Mã Băng lạnh lùng nói: “Tiêu Tâm, ngươi nói ta nói sai câu gì?”
“Ha ha ha, quan hệ giữa ta và Thiên Thành không phải như ông nghĩ, ta là Đại trưởng lão của Thiên Thành, ông động vào Thiên Thành là động vào ta nên trừ khi điện Thiên Nhất các ông lập tức quay về, nếu không cứ bước qua người ta rồi hẵng nói”, Tiêu Tâm kiên quyết đáp lời.
“Tiêu Tâm, ta khuyên ngươi hết lần này tới lần khác, ngươi lại cứ nghĩ ra mấy lời bịa đặt như vậy, mọi hậu quả của ngươi đều là do ngươi tự mình chuốc lấy!”, Tư Mã Băng phẫn nộ nói: “Tới lúc đó nếu như Đế Viện tìm tới chúng ta thì chúng ta cũng chỉ có thể báo lại đúng sự thật!”
Vốn dĩ thấy Tư Mã Băng dường như có phần nể sợ Dương Hạo, mọi người đều bất giác cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Ngô Giác cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc Tư Mã Băng nói ra câu này, ông ta mới bừng tỉnh ngộ, đúng rồi, Tiêu Tâm giờ đã không chỉ là đệ tử được đề cử của Đế Viện mà còn niết bàn thành công, là đệ tử chính thức của Đế Viện rồi, người này tuyệt đối không thể đắc tội được.
Nhưng bây giờ xem ra nếu điện Thiên Nhất không rút về thì Tiêu Tâm sẽ không rời đi, như vậy thì nên lựa chọn thế nào đây?
Ngô Giác không khỏi trầm mặt, đây là một quyết định khó cả đôi đường, ngay tới bản thân Ngô Giác cũng cảm thấy hơi khó xử.
Bởi vì dù có giao quyền quyết định vào trong tay mình thì mình nên quyết định ra sao đây, lẽ nào lại dẫn hết toàn bộ người ngựa trở về điện Thiên Nhất?
Mặc dù phán đoán theo tình hình bây giờ thì đó là phương án xử lý tốt nhất, thế nhưng như vậy sẽ khiến cho điện Thiên Nhất chẳng còn mặt mũi gì nữa.
Ở bên dưới Đế Viện, điện Thiên Nhất vẫn luôn tự cho rằng mình là số một thiên hạ, trừ phi là địa bàn có Đại Đế trấn giữ, nếu không ở trong mắt điện Thiên Nhất thì đều phải tỏ ra cung kính với họ.
Mặc dù lần này là vì Tiêu Tâm trở thành đệ tử của Đế Viện nên lựa chọn rút về, chuyện này suy xét cho lợi ích của điện Thiên Nhất là hoàn toàn nên làm, thế nhưng vấn đề là người khác sẽ nhìn nhận ra sao…
Ánh mắt Ngô Giác không khỏi dao động, ông ta phát hiện sự đối đầu của đôi bên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người tu luyện bên trong Thiên Thượng Thành.
Sự phô trương của điện Thiên Nhất rất lớn, đương nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người tu luyện và người bình thường bên trong thành trì vô danh này đều phải chú ý. Người bình thường vừa nhìn khí thế như vậy thì đã trốn đi luôn, cái này gọi là thần tiên đánh nhau liên luỵ tới người phàm, chỉ cần là cuộc đọ sức giữa những người tu luyện thì người bình thường đều trốn đi biệt tăm, có thể bảo vệ được cho tính mạng của bản thân là tốt.
Thế nhưng lọt vào trong mắt người tu luyện thì lại khác, bởi vì trong mắt bọn họ, đây có thể nói là một vở kịch lớn, nếu như người tu luyện có thể quan sát được trận đại chiến cấp cao thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với bản thân bọn họ, đây chính là tầm mắt!
Thiên Thượng Thành này mặc dù chỉ là một toà thành vô danh, cũng không có cường giả ở cấp cao gì, thế nhưng những kẻ nham hiểm thì vẫn không ít. Điện Thiên Nhất trước nay đều ra quân ồ ạt, không hề che giấu thân phận của mình. Làm vậy cũng là để người tu luyện không quên mất ngọai trừ bảy Đại Đế của thế giới Phong Vũ ra thì còn có điện Thiên Nhất!