Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chân liên tục tiến về phía trước đi đến khoảng cách mười mét, lúc này cậu ngẩng đầu lên là nhìn thấy Tượng Thần cao vời vợi, Dương Hạo đã trở thành người thứ hai đi đến được trước mặt Tượng Thần.  

 

Nhìn Tượng Thần cao ngời ngợi, cậu không kiềm chế được vươn tay ra muốn chạm vào đó.  

 

“Cậu ta có thể chạm vào được không?”, Tề Đằng và Y Thắng Tuyết bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nhìn động tác của Dương Hạo không dời.  

 

Năm đó mặc dù Liên Thiên đã đến được phía dưới Tượng Thần nhưng lại không thể chạm vào đó, người của Thiên Quân Môn đều biết, cả đời chỉ có một lần cơ hội có thể đến gần Tượng Thần, bỏ lỡ thì hết.  

 

Nhưng nếu chạm vào Tượng Thần thật rồi thì có thể có được một phần chân truyền của tổ sư Thiên Quân Môn, điều này không phải là tin đồn mà có thật. Bởi vì trước đây Tượng Thần của tổ sư từng giáng xuống một luồng tinh hồn nói cho tất cả người của Thiên Quân Môn biết.  

 

“Sắp rồi”, Tề Đằng thở hổn hển, nhìn không chớp mắt sợ bỏ lỡ thời khắc này.  

 

Một thước, nửa thước, hai tấc, Dương Hạo nhìn Thần Tượng, tay từ từ đến gần, khi cậu chỉ còn cách Tượng Thần một tấc, có một nguồn năng lượng vô hình ngăn cậu lại.  

 

“Không gì có thể ngăn được ta, phá!”, nghiến chặt răng, ma ý ngút trời bùng phát, ngón tay như một đầu nhọn có sức mạnh vô địch đâm đến.  

 

“Bùm!”, năng lượng bị phá tan, ngón tay cậu cũng thật sự chạm vào thân Tượng Thần.  

 

“Ầm ầm”, lúc này ký ức từ trán Tượng Thần rơi xuống đỉnh đầu Dương Hạo.  

 

Lúc này người bên ngoài thấy bầu trời gió mây, sấm chớp nổi lên, sau đó trong đám mây dày đặc kia xuất hiện một đôi mắt, đôi mắt đó lướt nhìn toàn cảnh, mọi người đều bị áp chế tu vi, tràn đầy áp lực đáng sợ.  

 

 

 

“Ầm!”, một thân hình xuất hiện bên cạnh mấy người Tề Đằng như thể hiện ra từ trong không khí.  

 

Nhìn thấy người này, ba người Tề Đằng đều cung kính cúi đầu chào, nói: “Chào môn chủ”.  

 

Môn chủ Thiên Quân Môn – Hướng Ninh Phong là một sự tồn tại như trong truyền thuyết, nếu không có ông ta thì e là Thiên Quân Môn đã bị Khí Nguyên Tông và Thành Chủ Phủ đuổi ra khỏi thành La Hầu từ lâu rồi.  

 

Hướng Ninh Phong khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt nhìn về phía bầu trời tràn đầy vẻ vui mừng.  

 

“Lôi Vân Chi Nhãn là tổ sư của Thiên Quân Môn – Lôi Vân Thiên Quân xuất hiện rồi”, Hương Ninh Phong run rẩy nói, lộ ra vẻ thành kính.  

 

“Tổ sư”, mấy người Tề Đằng và Y Thắng Tuyết lập đổi sắc.  

 

Họ đã từng nghe nói về truyền thuyết của tổ sư, đây là một vị cường giả tồn tại ở thời đại cổ xưa, đã sống ít nhất khoảng vài ngàn năm.  

 

“Chào Thiên Quân”, Hướng Ninh Phong dẫn đầu đám người Tề Đằng và Y Thắng Tuyết lần lượt quỳ xuống chào, đó là tổ sư của họ, là Thiên Quân, là cường giả tối cao.  



“Được rồi”, trong mắt xoáy đó hiện lên khí tức cuồn cuộn, sau đó một giọng nói như sấm vang lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK