“Bạch Y Thắng Tuyết, Y Thắng Tuyết”, thanh niên đó nói một câu. Chỉ bày từ khiến cho sắc mặt đám người Bồng Minh Lượng lập tức thay đổi.
Y Thắng Tuyết, cái tên này hoàn toàn gây tiếng vang đối với người dân thành La Hầu.
Thiên Quân Môn, một tông môn khiêm tốn nhất trong thế giới thành La Hầu. Mặc dù khiêm tốn, nhưng tiêu chuẩn thu nhận đệ tử lại cao đến mức khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn.
Không phải cảnh giới Tiên Thiên thì không nhận, không phải thiên tài tuyệt đỉnh thì không nhận, không thể đánh bại đối thủ xuyên cấp cũng không nhận. Trong điều kiện khắc nghiệt đó, không ít anh tài thiếu niên phải ngậm ngùi thở dài.
Cảnh giới Tiên Thiên, có lẽ chỉ có những thiếu niên thiên phú khá tốt, có được sự bồi dưỡng của gia đình mới có thể đạt được. Nhưng hai điều kiện phía sau thì rất hiếm người làm được.
Thiên tài tuyệt đỉnh, bản thân nói thôi thì không tính, bắt buộc phải tham gia cuộc đánh giá của Thiên Quân Môn.
Đánh bại đối thủ hơn cấp, hạng mục này còn khó hơn. Từ cổ xưa tới nay, chỉ có vài trăm người có thể đạt được cấp độ này. Vì vậy trong Thiên Quân Môn cũng chỉ có vài trăm đệ tử mà thôi.
Y Thắng Tuyết là một trong số những đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Quân Môn thời gian gần đây. Thực lực của y, thâm sâu khó đoán. Cả bộ y phục màu trắng, kinh động đất trời.
“Mặc dù Thiên Môn Quân của tôi khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là không tức giận”, giọng nói của Y Thắng Tuyết bình thản nói: “Hai người các ông, tự mình chặt đứt một cánh tay, tôi sẽ giả vờ không như không nghe thấy lời các ông vừa nói. Nếu không đợi tôi ra tay, sẽ lấy đi nửa cái mạng của các ông”.
“Hừ!”, Bồng Minh Quang lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bước lên trước, luồng khí thế mạnh mẽ lao về phía Y Thắng Tuyết.
Ông ta nói: “Y Thắng Tuyết, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh. Hai huynh đệ chúng ta liên thủ, ngươi vẫn sẽ bị đánh bại thôi”.
“Đúng vậy. Đừng ỷ vào Thiên Quân Môn mà không coi ai ra gì. Khí Nguyên Tông của bọn ta cũng không dễ động vào đâu”, Bồng Minh Lượng nói, khí thế hùng hổ.
“Ha ha!”, Y Thắng Tuyết lập tức bật cười, nụ cười tràn đầy khinh thường.
Sau đó chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt y xoẹt qua một tia lạnh lẽo, nói: “Hai người các ông liên thủ thì tôi sẽ bại sao? Ha ha! Trò cười lớn nhất thiên hạ”.
Tiếng cười trong trẻo nhưng lại khiến cho sắc mặt của hai huynh đệ nhà họ Bồng càng thêm khó coi. Y Thắng Tuyết là đang chế giễu bọn họ một cách lộ liễu.
“Vậy thì thử xem!”, giọng nói thay đổi, một luồng khí thế đáng sợ tỏa ra từ người Y Thắng Tuyết, trực tiếp trấn áp khí thế của hai người kia.
“Ầm ầm!”, khí thế bắn ra, như trời long đất lở. Hai huynh đệ nhà họ Bồng bỗng cảm thấy tức ngực, sau đó linh hồn như bị va chạm mạnh.
Khóe miệng chảy ra máu, hai cao thủ cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh của nhà họ Bồng đều đã bị thương. Y Thắng Tuyết không hề ra tay, chỉ dựa vào khí thế đã khiến bọn họ bị thương.
“Nếu các ông không tự mình ra tay, vậy thì để tôi!”, Y Thắng Tuyết từ từ nâng cánh tay lên, sau đó khẽ hất một cái về phía huynh đệ nhà họ Bồng.
Hai người họ mặc dù nhìn thấy đòn tấn công của y, nhưng dù thế nào cũng không thể né tránh được. Luồng khí tức đó, khóa chặt người bọn họ, đáng sợ vô cùng.
“Ầm ầm!”, ánh sáng lóe lên, sau đó hai huynh đệ nhà họ Bồng trực tiếp bay ra ngoài.