Về thực lực, Lâm Phàm cảm thấy mình đã trải qua hơn ngàn trận chiến, tên tiểu tử Văn Tĩnh làm sao có thể so được với hắn, nếu như bản thân hắn muốn đối phó với Văn Tĩnh, cho dù Văn Tĩnh có gan thách thức thì muốn chống lại hắn ít nhất cũng phải cần thời gian mấy chục năm, hơn nữa phải trong trường hợp tu vi của bản thân cũng bị đình trệ.
Nếu Tiêu Tâm này chỉ là một tên danh hão, nếu như để Văn Tĩnh được chuộc lợi từ việc này vậy thì bản thân hắn chẳng phải là bị thiệt rồi sao? Văn Tĩnh có thể đánh ngang hàng với Tiêu Tâm vậy thì hắn nhất định có thể dễ dàng đánh bại được tên này!
Lâm Phàm biết rằng tâm tư cũng mình không thể nào che giấu được ba vị trưởng lão, nhưng Văn Tĩnh chỉ là đang ngang bằng với Tiêu Tâm, nói không chừng chiến lâu thì sẽ bại trận, còn bản thân hắn thì có thể đánh bại được, giúp điện Thiên Nhất vang danh, lẽ nào bọn họ sẽ không vui sao?
Vì vậy hắn mới ra lệnh cho Thư Đồng và Triệu Quảng ngăn Văn Tĩnh lại còn mình tiến lên khiêu chiến Tiêu Tâm.
Văn Tĩnh vô cùng sửng sốt, hắn không phải là kẻ ngốc, mặc dù tên tiểu tử này vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng là người thông minh, nếu không sẽ không thể đạt tới cảnh giới Thiên Quân ngũ trọng khi tuổi còn trẻ như vậy.
Hắn không thể ngờ được Lâm Phàm lại vô liêm sỉ đến vậy, thấy lợi trước mắt liền lập tức ra tay cản mình lại, trong lòng Văn Tĩnh vừa lo vừa tức giận.
Hắn tin tưởng tuyệt đối rằng Lâm Phàm – người có thực lực mạnh hơn mình một cấp cũng mạnh hơn Tiêu Tâm, mặc dù bản thân hắn có một lớp hộ tâm nội trụ, nhưng tác dụng dù sao cũng có hạn, thực lực của Tiêu Tâm nhất định không mạnh hơn hắn là bao nhiêu.
Mà thực lực của Lâm Phàm thì trong lòng Văn Tĩnh biết rõ, bản thân hắn không thể chống lại được, có hộ tâm nội trụ cũng không.
Dù thấy rõ sự vô liêm sỉ của Lâm Phàm, nhưng Văn Tĩnh lại bị Thư Đồng và Triệu Quảng chặn lại, lẽ nào phải đánh một trận với Thư Đồng và Triệu Quảng thật sao? Như vậy chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác sao, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải đối thủ của hai người này.
“Hừ!”, Văn Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt hắn khóa chặt trên người Tiêu Tâm, trong lòng không khỏi thầm cầu nguyện, hy vọng Tiêu Tâm có thể đánh bại tên vô liêm sỉ này, như vậy khi hắn lại đánh nhau với Tiêu Tâm ở thế ngang hàng thì sẽ nở mày nở mặt.
Tiêu Tâm biết Lâm Phàm, trước đó đã từng gặp trong buổi tụ họp, vì vậy không xa lạ gì.
“Lâm Phàm, ngươi thay Văn Tĩnh lên là vì muốn chết thay hắn sao?”, Tiêu Tâm lạnh lùng nói.
Lâm Phàm cười nói: “Tiêu Tâm, đừng cho rằng ngươi được đế viện nhìn trúng là giỏi giang lắm, hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi xuống!”
Nói rồi Lâm Phàm hét lên một tiếng, hắn biết rằng nắm đấm của Tiêu Tâm là vũ khí, vì vậy không chút khách khí, một luồng sáng đen trong tay anh lao về phía Tiêu Tâm, ánh đen vồ vập như muốn cướp đi sinh mạng, sau đó đột nhiên biến thánh móng vuốt đầy trời, cuốn theo làn gió dữ dội, ập về phía Tiêu Tâm.
Tiêu Tâm biết rằng Lâm Phàm đang đánh giá thấp kẻ địch của mình, trong lòng hắn như nở hoa, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, tung ra cú đấm, đập mạnh về phía phi trảo của Lâm Phàm.
“Dám động vào phi trảo của ta?”, trong lòng Lâm Phàm đầy khinh thường, phi trảo của hắn là cấp bậc thượng phẩm, dưới sự điều khiển của nguyên lực, có thể gia tăng sức mạnh, dựa vào cổ thần tâm pháp của núi Cổ La làm sao có thể chống lại hắn được?