Lúc này trước mặt cũng là một sảnh lớn, nhưng bên trong không ồn ào như ở ngoài kia, chỉ có lác đác hai ba người thôi.
Hai bên đều là những dãy kệ hàng, trên đó có một vài bảo vật, mỗi món đều sáng ra ánh sáng nhàn nhạt, thậm chí còn có năng lượng dao động cực mạnh.
“Mấy thứ này đều là bảo vật”, Dương Hạo không khỏi thốt lên.
Cậu trợn to mắt nhìn lướt qua hơn mười dãy kệ hàng, nếu nói khiêm tốn thì trên mỗi dãy cũng có vài chục món đồ, còn tính ra thì ít nhất cũng phải đến vài trăm món bảo vật.
“Mấy thứ này là bảo vật linh phẩm cấp thấp”, ông Hoắc chỉ vào dãy kệ hàng đầu tiên nói.
Sau đó đến dãy thứ hai nói: “Đây là bảo vật linh phẩm tầm trung”.
“Đây là linh thảo đan dược”.
“Đây là nguyên liệu của luyện khí, cũng có vài nguyên liệu kim loại hiếm”.
“Nơi này là một số tài nguyên tu luyện đặc biệt, vô cùng quý giá”, ông Hoắc giới thiệu lướt sơ qua từng dãy kệ hàng, hiển nhiên là ông ta rất quen thuộc với nơi này.
Không lâu sau, hai người đã đi đến dãy kệ hàng cuối cùng, hai người xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của ba người trong sảnh lớn.
Trong quầy có một ông lão, vẻ mặt khá lạnh nhạt, chỉ liếc nhìn ông Hoắc và Dương Hạo một cái, sau đó cũng không để ý tới nữa mà nhắm mắt lại.
Hai người còn lại đều đang xem đồ vật ở bên cạnh kệ hàng, nhìn thấy ông Hoắc hai người bước đến, trông có vẻ đã quen từ trước.
“Ông Hoắc, không ngờ ông không canh gác điện Công Huân của mình mà lại chạy đến đây đấy”, một ông lão hơi gầy nói.
Dương Hạo đã để ý đến người này, trong đôi mắt của đối phương hiện lên vẻ lạnh nhạt, mặc dù đang chào hỏi nhưng lại không hề có cảm giác gần gũi, thân thiết.
Một người khác bước đến nhìn ông Hoắc, sau đó sảng khoái nói: “Ông Hoắc, đừng để ý đến tên này, chúng ta qua đây nói chuyện chút nào”.
Dương Hạo nhìn sang, sắc mặt người này hồng hào, mái tóc dài màu nâu, trông có vẻ là một người đang ở độ trung niên, nhưng cảm giác thăng trầm trên người ông ta lại không phải là thứ người trung niên có thể để lộ ra.
Dương Hạo thầm nghĩ, có lẽ tuổi tác của người này không nhỏ hơn ông Hoắc.
“Lý Đình Nghĩa, ông có ý gì?”, ông lão gầy gò bên cạnh lập tức sầm mặt, khí tức nghiêm nghị lập tức cuồn cuộn lao về phía ông lão đang nói đó.
“Sao nào, Tiêu Sóc, ông còn muốn ra tay với tôi à?’, Lý Đình Nghĩa quay đầu lại, nét mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, khí tức trên người ông ta cũng dâng lên, mạnh hơn cả Tiêu Sóc.
“Khụ khụ!”, tiếng ho khan bỗng vang lên.
Ông lão vốn dĩ đang nhắm mắt ở trong quầy bỗng mở mắt ra, sau đó lướt nhìn hai người Lý Đình Nghĩa nói: “Nếu hai người các ông không muốn tu vi không dễ gì có được bị mất đi thì cúi đầu làm người cho tôi”.
Lời nói hết sức bá đạo, ông lão khẽ nhịp ngón cái tay phải lên bàn, ngay tức khắc hai luồng khí tức biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Đình Nghĩa và Tiêu Sóc kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ hoảng hốt, không dám làm thế lần nữa.
Ông Hoắc mỉm cười với Lý Đình Nghĩa và Tiêu Sóc, sau đó đi thẳng đến chỗ quầy tủ.