Bình thường chỉ cần nhấc người lên, thậm chí chỉ cần lướt qua một cái là có thể đến được nơi có khoảng cách xa, giờ mình lại phải đi một đoạn dài, không khỏi khiến y nhớ đến lúc còn ở thành Thanh Viễn, những ngày còn chưa phải là cảnh giới Tiên Thiên, Ngân Linh, Kim Linh, phải bước từng trèo lên.
Hình như mình đã rất lâu rồi không chậm rãi đi một đoạn đường dài như vậy, tu hành là chống lại trời, lãng phí một giây một phút nào cũng có thể khiến mình sau này không có chỗ chôn thân, mà mình mười mấy năm cũng chưa từng trải qua tình trạng này.
Dương Hạo tu hành không lâu, từ lúc tu hành đến nay cũng chưa đến ba mươi năm, so với các Linh Kiếp khác hay Thiên Quân đã tu hành hàng ngàn năm thì quả thật không đủ, nhưng thói quen là thế, dù thời gian tu hành của mình ngắn mà thói quen đã hình thành thì khó mà thay đổi được. Nếu giờ bảo Dương Hạo trở thành một người bình thường, thôi thì chi bằng bảo y đi chết còn hơn.
Đi một lúc mới ra khỏi đại điện, ra khỏi Đế Cung, tâm trạng của Dương Hạo cũng dần bình tĩnh lại. Khoảng thời gian này mình quả thật hơi nhẹ nhõm, mình có thể giết Tử Phủ khi còn là cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Tử Phủ đã có không ít đối thủ trong Linh Kiếp.
Bây giờ y đang ở Linh Kiếp đỉnh cao, trong Thiên Quân ngoài những sự tồn tại đỉnh cao thì cũng rất khó tìm được đối thủ. Y không khỏi có hơi tự tin thái quá, bây giờ mới nhận ra cảnh giới dù sao cũng chỉ là cảnh giới, tu vi mạnh thì khoảng cách giữa cảnh giới sẽ ngày càng lớn, sau này cuối cùng cũng sẽ có ngày mình không thể khiêu chiến vượt cấp, đến lúc đó mình cũng chẳng còn hào quang thiên tài này nữa.
Vô thức, y đã đi vào phố, người qua kẻ lại Dương Hạo càng đi càng xa, lọt vào trong đám đông.
Sau một đêm, Dương Hạo đã đến Nghiệp Đế Cung đúng hẹn, nhìn tháp Hạo Nguyên cao vời vợi, y không khỏi thất thần. Dương Hạo nhấc chân bước vào trong, nhìn thấy một đạo đồng bước đến, Dương Hạo nhận ra đây là một trong các đạo đồng canh giữ cửa Đế Cung bèn đưa lệnh bài cho người đó, đạo đồng lập tức dẫn Dương Hạo đi vào trong Đế Cung.
Đạo đồng cũng không biết Dương Hạo có thân phận gì, nhưng bớt nói ở những nơi cao thủ đông như rừng này mới là cách bảo vệ mạng sống tốt nhất. Hôm qua đạo đồng tận mắt thấy Dương Hạo và Nghiệp Đế nói chuyện riêng một lúc lâu nên cũng càng cung kính với Dương Hạo, nhưng cũng không dám nói gì nhiều, dù tu vi của hắn khá thấp, hắn cũng biết đạo lý họa từ miệng mà ra.
Dù hắn bị cường giả nào đó giết chết, Đại Đế cũng sẽ không trở mặt với cường giả đó chỉ vì một đạo đồng chỉ mới ở cảnh giới Tiên Thiên.
Chẳng mấy chốc đã tới được nơi sâu của Đế Cung, điều khiến cho Dương Hạo phải nhíu mày chính là hoá ra tháp Hạo Nguyên không hề tồn tại trong thế giới này giống như bản thân đã nhận định trước đây, hoặc đây chính là ảo ảnh mà sức mạnh không gian tạo ra.
Tháp Hạo Nguyên thực thụ hoá ra lại nằm trong một không gian khác, đi theo sự chỉ dẫn của đạo đồng, Dương Hạo bước tới một không gian hoàn toàn mới, đột nhiên có một loại cảm giác rộng rãi sáng sủa.
Nơi này là đồng cỏ bao la không biết điểm tận cùng nằm ở đâu, điểm khiến cho Dương Hạo chú ý chính là trong tầm mắt có một dãy núi không cao, dài cũng chưa tới tới nghìn dặm, có thể nói núi không quá lớn mà tuyệt đẹp, rừng không quá sâu mà mê đắm.
Dương Hạo có thể nói là đã từng trải rất nhiều chuyện, thế nhưng lại chưa từng trông thấy một dãy núi nhỏ giống như giai nhân nước Nam thế này, ánh mắt của y không khỏi trở nên kinh thán, có điều không phải đang kinh thán về cảnh sắc tuyệt đẹp này mà là vì y cảm nhận được sự đáng sợ bên dưới khung cảnh diễm lệ kia.
Đây là một thế giới tuyệt đối độc lập, Dương Hạo tin rằng thứ mà bản thân nhìn thấy chỉ là một biểu tượng, sự việc quả thực cũng giống y hệt như những gì y dự đoán.