Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ca ca, huynh làm gì vậy? Vì sao lại đưa ít rễ của cỏ Băng Lăng Vương cho hắn?”, ngay khi Tạ Anh Quân rời đi, Thu Nhi liền xuất hiện trong đầu Cao Minh Thu.  

 

Thu Nhi vẫn chưa tiến vào giai đoạn tu luyện, cô ta còn muốn đi xem nhà họ Dương, mà nếu như Tạ Anh Quân phát hiện ra Cao Minh Thu và Thu Nhi có ý định lật thuyền, muốn ra tay với họ, cô ta có thể ra tay giúp đỡ Cao Minh Thu.  

 

Mặc dù Thu Nhi không có cảnh giới tu luyện, nhưng lực tâm thần của cô ta rất mạnh, đến lúc đó có thể dùng những đòn đánh lén để đối phó với Tạ Anh Quân.  

 

“He he, tên tiểu tử này quả thực không phải thứ tốt đẹp gì, tuy nhiên hắn vẫn còn có tác dụng. Ta thu nạp hắn đương nhiên là vì để đám thuộc hạ có thêm một nhân tài”, Cao Minh Thu cười nói.  

 

“Muội không tin huynh lại tốt bụng như vậy, thấy nụ cười vừa rồi của huynh là biết huynh không có ý tốt gì rồi”, Thu Nhi bĩu môi, vẻ mặt không tin.  

 

“Được thôi, huynh sẽ nói cho muội biết vì sao huynh lại làm vậy”, Cao Minh Thu vỗ trán, cảm thấy mình có thêm một người muội muội thật tốt, nhưng một người muội muội lanh trí như này dường như cũng không phải chuyện tốt gì.  

 

Hắn quên mất muội muội này của mình trước đây là đối thủ hiểu rất rõ bản thân, cô ta có thể lập tức nhận thấy điểm kỳ lạ từ nụ cười của hắn?  

 

“Ta quả thực có việc cần dùng hắn, vì vậy cho hắn một chút rễ cỏ, đầu tiên thì ít đi một tí cũng không thể trì hoãn được việc hồi phục của ta, mà cho hắn một ít thì sẽ khiến hắn yên tâm làm việc cho ta”, trên mặt Cao Minh Thu lộ ra nụ cười đắc ý.  

 

“Lẽ nào huynh không sợ hắn nghi ngờ sao?”, Thu Nhi tò mò hỏi.  

 

“Không thể nghi ngờ được, chút nghi ngờ ban đầu đã tiêu tan vì ta cho hắn bảo vật rồi. Muội không thấy bộ dạng vui mừng của hắn sao? Rễ của cỏ Băng Lăng Vương nhất định là có tác dụng với hắn, vết thương của hắn chỉ là ngoài da, không thể so sánh với việc hồi phục túng mục của ta được. Nếu như ta đưa hết cho hắn, ta có thể đảm bảo rằng sẽ lập tức giúp hắn khôi phục lại uy nghiêm đàn ông, cho dù một ngày mười người phụ nữ cũng không vấn đề gì!”, Cao Minh Thu nói chắc nịch.  

 

Thu Nhi không khỏi đỏ mặt, nói: “Huynh thật xấu!”  

 

Hai người càng lúc càng giống huynh muội, mà thực chất bọn họ quả thực chính là huynh muội.  

 

Cao Minh Thu lúc này mới nhận ra lời nói của mình không phù hợp, vội vàng giải thích: “Muội muội đừng hiểu nhầm, ta chỉ là cho hắn chút ít, đương nhiên không thể hồi phục được, mười năm gì đó là lừa hắn thôi, chỉ là vì muốn hắn ấp ủ hi vọng. Đợi đến khi hắn hiểu ra thì ta đã trừ khử hắn, báo thù cho muội rồi!”  

 

Thu Nhi mỉm cười: “Muội thực sự rất mong chờ bộ dạng của Tạ Anh Quân khi biết mình bị huynh lừa”.  

 

Hai huynh đệ đồng thời bật cười, vẻ mặt đầy trục lợi, đúng là huynh muội.  

 

Cao Minh Thu lấy một minh bài từ trong nhẫn không gian, hắn nhanh chóng viết vài chữ lên đó, sau đó minh bài này bay lên, biến mất trong làn mây.  

 

Đây là cách để Cao Minh Thu liên lạc với Trận Hoàng, ở giới vực có đại trận Đoạn Thiên, vì vậy họ chỉ có thể liên lạc bằng minh văn.  

 

Minh văn đã thất truyền ở thế giới Phong Vũ, ở thế giới Minh Vương cũng rất ít thấy, Cao Minh Thu có thể có được phương pháp minh văn này cũng là do trùng hợp, là do dựa vào việc hồi phục trí nhớ để lấy được.  

 

Tuy nhiên do sự ngăn cản của đại trận Đoạn Thiên, hiện tại thực lực của Cao Minh Thu còn chưa đạt tới cảnh giới Đại Đế, cho nên chỉ có thể sử dụng “minh văn cách không”, loại truyền tin này Trận Hoàng muốn nhận được cũng phải mất ba tháng.  

 

Đối với người tu luyện mà nói, ba tháng không phải là dài, mười năm cũng vậy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK