Vùng bụng của bọn họ đều có một vết thương nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra, khí tức của bọn họ cũng dần trở nên rối loạn, sức sống cũng trở nên yếu hơn.
“Thế nào?”, Dương Hạo liếc mắt nhìn ba người một cái, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh tạnh, nụ cười của cậu rất nham hiểm, nham hiểm tới độ khiến cho người ta khiếp sợ trong lòng.
“Không thể nào, mày chỉ là một tên ở cảnh giới Ngân Linh cấp ba, sao có thể mạnh như vậy?”
“Đi! Chúng ta mau đi thôi!”
“Đúng! Mau chạy đi”, ba người bị một nhát kiếm của Dương Hạo làm cho bị thương nên đã sợ khiếp vía từ lâu.
Mấy huynh đệ Dương Hoành nhìn đến ngây người.
Trong vòng chưa đầy hai tháng, Dương Hạo đã trở nên mạnh mẽ hơn. Bọn họ vẫn giậm chân tại chỗ, còn đại ca mà bọn họ ngưỡng mộ đã tiến xa ngàn bước, cách bọn họ càng xa hơn.
“Đại ca không cho chúng ta ra tay là vì không muốn chúng ta bị thương. Xét cho cùng, thực lực của chúng ta vẫn chưa đủ mạnh. Không được, ta phải tu luyện, không thể trở thành gánh nặng cho đại ca được”, Dương Phong nói.
Dương Thanh Thanh cũng gật đầu, dứt khoát nói: “Muội không hy vọng có thể vượt qua huynh ấy, nhưng muội cũng sẽ không làm vướng chân huynh ấy. Bắt đầu từ hôm nay, muội sẽ chuyên tâm tu luyện”.
“Đúng vậy, phải tu luyện!”, Dương Hâm cũng quyết tâm nói.
Dương Hoành cũng cản nhận được tình cảm trong lòng các huynh đệ, cậu ta nói: “Tạm thời gác lại chuyện trong gia tộc sang một bên! Lão tổ và lão gia đều không ở đây, mọi chuyện đều phụ thuộc vào huynh đệ chúng ta. Chúng ta không thể đặt gánh nặng lên một mình đại ca được, nhất định phải chia sẻ với huynh ấy một phần nào đó”.
“Rõ”, các huynh đệ gật đầu tán thành với vẻ mặt kiên định.
Lúc này, ba cao thủ trong số đệ tử chấp pháp và đệ tử tinh anh đang chuẩn bị bỏ chạy, nhưng thiếu niên cầm kiếm đứng trên sân đã chuyển động.
“Chạy? Muốn chạy đi đâu?”, Dương Hạo di chuyển rất nhanh. Chớp mắt đã vượt qua ba người bọn họ, sau đó đứng ở phía trước quay lưng về phía bọn họ.
Dương Hạo chậm rãi quay đầu lại, cậu bình tĩnh nhìn cao thủ tự xưng trong đám đệ tử tinh anh và đệ tử chấp pháp, thanh kiếm trong tay đang phát ra ánh sáng lạnh như băng.
Vũ khí thông thường nhất, nhưng lại có sức tấn công đáng sợ nhất. Xét về thành tích kiếm thuật, Dương Hạo đã đạt đến cảnh giới không thể coi thường.
“Dương Hạo, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng. Nếu ngươi thả bọn ta đi thì chuyện ngày hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra. Bọn ta cũng sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa”, một tên trong đám đệ tử chấp pháp lên tiếng.
“Đúng vậy”, tên đệ tử tinh anh kia cũng vội vàng nói theo: “Dương Hạo, ta và ngươi không thù không oán. Chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ta cam đoan sẽ không bao giờ có lần thứ hai”.
“Hiểu lầm? Thật nực cười. Nếu thực lực của ta yếu, các ngươi có thể dễ dàng giết ta thì e rằng đây sẽ không phải là hiểu lầm rồi. Cái chết sẽ là hiện thực mà ta phải đối mặt”.
“Bây giờ tình thế đã đảo ngược, ta có thể dễ dàng đánh bại các ngươi. Bây giờ mới nói hiểu lầm, chẳng phải là muộn rồi sao?”