Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đại trưởng lão Phong Thiên Không, Nhị trưởng lão Tiết Lâm Du, Tam trưởng lão Thiết Đằng, và Tứ trưởng lão Thư Bất Thanh. Bốn vị lão nhân không giận mà uy, khí tức dày đặc, thanh tao.  

 

Nhìn thấy bốn người này, ngay cả Bắc Mang Xuyên kiêu ngạo cũng không dám quá tự phụ. Đặc biệt là Đại trưởng lão Phong Thiên Không, nghe nói đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành, thực lực không ai bằng.  

 

Ngoài ra, bắt mắt nhất là mấy tiểu đội kia. Dạ Tử Tiêu, một tên không hề kém cạnh cậu. Ngoài ra còn có Vấn Đình Viêm, Đoạn Không Tuyệt và Sở Trần, ba người này cũng có sức mạnh khó lường.  

 

Sau đó, Bắc Mang Xuyên liếc nhìn nhóm người bên cạnh La Vân, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại. Có ba ông già ở đó, điều này khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.  

 

La Vân là kẻ xa lạ, anh ta hoàn toàn không biết hắn. Nhưng ba ông già đi theo sau anh chàng này khiến Bắc Mang Xuyên phải cảnh giác cao độ.  

 

Bắc Mang Xuyên thừa nhận rằng nếu anh ta trở về với gia tộc, anh ta có thể đạt được trình độ này. Lai lịch của người thanh niên đó gần giống như anh ta.  

 

“Dương Hạo, đệ phải cẩn thận với người đó”, Bắc Mang Xuyên ân cần nhắc nhở Dương Hạo.  

 

Khẽ gật đầu, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia sắc bén. Sau đó cậu sải bước về phía trước với một nụ cười điềm tĩnh, như thể không có gì có thể ngăn cản được cậu.  

 

"Phản nghịch, ngươi còn dám ra mặt? Muốn chết à!", người nổi giận đầu tiên chính là Đại trưởng lão, xem ra Dương Hạo khiến ông ta điên tiết hơn người khác.  

 

“Ùng!”, uy thế xông ra, Phong Thiên Không bay lên trời cao giống như một con chim lớn, sau đó một luồng năng lượng cuồng bạo rơi xuống đầu Dương Hạo.  

 

“Bùm!”, thân thể kịch liệt chấn động, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng.  

 

Dương Hạo đột nhiên lui về phía sau, đến chục mét cũng chưa dừng lại. Trên mặt đất để lại vệt kéo lê dài, ngực bị lõm xuống trông đến là đáng sợ.  

 

Nếu như vừa rồi cậu không né được đòn, e rằng giờ phút này đầu của cậu đã vỡ vụn mất rồi. Đại trưởng lão Phong Thiên Không hoàn toàn muốn mạng của mình.  

 

“Lão già, sao lão dám!”, hai mắt Dương Hạo bắn ra tia sáng lạnh lẽo, sau đó nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Không, con ngươi giống như hai vũng nước đọng im lặng, trong lòng tràn đầy thù hận vô tận.  

 

Đối diện với ánh mắt của cậu, Phong Thiên Không đột nhiên sững sờ. Từ trong mắt Dương Hạo nhìn thấy một tia nguy hiểm, đến mức ông ta đã thu lại chiêu thứ hai chuẩn bị tung ra.  

 

Nhưng đây chỉ là nhất thời Phong Thiên Không phản ứng lại, trước mắt ông ta dù sao cũng chỉ là một đệ tử hạ môn mà thôi, sao có thể đấu lại với ông ta chứ.  

 

Ông ta lại giơ lòng bàn tay lên, một luồng lực Tiên Thiên mạnh mẽ vô song sắp trào ra.  

 

“Phong Thiên Không, ông thôi đi được chưa hả?”, đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên, toàn bộ bán kính mấy trăm mét bị một luồng khí thế cuồng bạo nhấn chìm.  

 

Ba vị lão nhân bên cạnh La Vân chợt lao ra, bảo vệ La Vân ở giữa. Ba người bọn họ trông vô cùng nghiêm túc.  

 

Khí thế kia mang ánh sáng màu máu, sau đó nhanh chóng tụ lại thành một thân thể, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn.  

 

"Ông Hoắc!"  

 

"Đã lâu không gặp. Bao năm qua, mấy người già chúng tôi không xuống núi. Ông lại cho rằng một mình mình có thể thống trị thế giới sao?", một bóng người xuất hiện.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK