Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Thu mạng 
 
             “Khai chiến!”  

             “Khai chiến!”  

             Lúc này, vài người trong nhà họ Triệu hoàn toàn choáng váng, Dương Hạo dẫn theo năm người con nhà họ Dương, cộng thêm Dương Thanh Thanh đến sau, người nào người nấy sát khí ngút trời.  

             Sắc mặt Triệu Phi Dương rất khó coi, do dự không quyết, mặc dù hắn cũng muốn chiến, nhưng đối mặt với bảy người nhà họ Dương, bản thân hắn không tự tin.  

             Về phần Du Xung, sắc mặt có chút trầm mặc, hắn đã bị sốc bởi năng lực mà mấy người nhà họ Dương ẩn giấu đi, đối với sự do dự không quyết đoán của Triệu Phi Dương, hắn càng thêm hậm hực.  

             “Rác rưởi! Đến chiến một trận mà cũng không dám sao?”, Dương Hạo cười khẩy một tiếng, sau đó xoay người liếc mắt nhìn các huynh đệ phía sau.  

             Dương Hoành, Dương Phong, Dương Thần, Dương Kỳ, thậm chí đến cả Dương Thanh Thanh, sáu người này đều che giấu thực lực, lúc này linh khí trong cơ thể họ dâng trào, tóa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, tất cả đều là cảnh giới Ngân Linh.  

             Về phần đệ đệ bé nhất Dương Hâm, mặc dù không thuộc mười hai kinh mạch, nhưng cậu ấy cũng là ở cấp độ đỉnh phong, cách cảnh giới Ngân Linh không còn xa nữa.  

             Ngay khi Dương Hạo đưa mắt nhìn về phía Dương Hâm, ánh mắt của cậu đột nhiên đông cứng lại, một luồng khí tức mãnh liệt bộc phát ra khỏi cơ thể.  

             “Ai làm?”, nhìn thấy Dương Hâm bị chặt đứt tay trái, Dương Hạo lập tức nổi giận.  

             Đám người Dương Hoành bỗng cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trùng xuống, một luồng khí lạnh ập tới khiến bọn họ không khỏi rùng mình.  

             “Là Du Chu”, Dương Hâm nhìn người phía sau Du Xung, trầm giọng nói.  

             Mất đi một cánh tay là nỗi đau không thể xóa nhòa với bất kỳ ai, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, ngay cả việc tu luyện trong tương lai của Dương Hâm cũng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.  

             “Ầm!”, Dương Hạo đột nhiên xoay người, khí thế hung hãn càng thêm mãnh liệt, cậu quét mắt nhìn đám người nhà họ Du: “Ai là Du Chu, tự mình lăn ra đây!”  

             “Ai là Du Chu, tự mình lăn ra đây!”  

             “Lăn ra đây!”, âm thanh vang rền như sấm, mang theo sự tức giận đáng sợ.  

             Một bóng người bước ra từ phía sau lưng Du Xung, sau đó cười lạnh nói: “Chỉ là một đứa mười hai mạch, ông đây chỉ chặt đứt một cánh tay của hắn, nếu như dám đối đầu với nhà họ Du, ta sẽ phế cả tu vi của hắn”.  

             “Tốt! Tốt lắm!”, Dương Hạo lập tức thu lại sự phẫn nộ trên mặt, sau đó nở nụ cười.  

             Khi cậu cười, mấy người Dương Hoành đều biết rõ. Dương Hạo tức giận, không đáng sợ, nhưng khi cậu cười, đồng nghĩa với việc chàng trai này thực sự đã tức giận đến đỉnh điểm, ai cũng không thể cản được chuyện cậu muốn làm.   

             “Lão đại!”  

             “Đại ca!”, mấy người Dương Hoành bộc phát khí tức, sau đó đứng thành một hàng với Dương Hạo.  

             Dương Hạo khẽ phất tay, sau đó đẩy Dương Hoành và Dương Phong đang ở bên trái và bên phải mình ra đằng sau rồi nói: “Các đệ không cần động thủ, thù của tiểu đệ, ta sẽ đích thân ra tay”.  

             Dương Hoành và Dương Phong lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng cực mạnh bộc phát từ cơ thể Dương Hạo, trực tiếp đẩy hai người thuộc cảnh giới Ngân Linh ra đằng sau.  

             Năng lượng này chắc chắn vượt qua giới hạn mà mười hai mạch có thể đạt tới, ít nhất cũng phải ở cấp ba trăm cân. Năng lượng như vậy đủ để tiến vào bước thứ hai của cảnh giới Ngân Linh.  

             “Ha ha! Ngươi?”, Du Chu đó cười điên cường, sau đó nói: “Chỉ là mười hai mạch nhỏ nhoi mà dám động thủ với ta? Cũng được, để ta phế ngươi đi, sau đó chặt đứt tứ chi của ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết”.  

             “Bùm!”, trên mặt Dương Hạo vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó nắm đấm của cậu trực tiếp tung ra, tiếng nổ của mười linh kình liên tiếp vang lên, đánh đủ tới cấp thứ chín.  

             “Mười linh kình, linh thứ chín!”  

             “Linh thứ chín?”  

             Khi nhìn thấy cú đấm của cậu, Du Xung nhà họ Du và Triệu Phi Dương nhà họ Triệu đều lần lượt thay đổi sắc mặt. Sức mạnh dâng trào và linh khí tỏa ra khiến cho hai người ở bước thứ hai của cảnh giới Ngân Linh đều cảm thấy áp lực.  

             “Ngưu Quyền!”, Du Chu cũng gầm lên một tiếng, sau đó trong tay ngưng tụ ra một luồng ánh sáng, ánh sáng màu bạc tỏa ra, hướng về phía nắm đấm của Dương Hạo.  

             “Đi chết đi”.  

             Đối mặt với cú đấm của Du Chu, Dương Hạo chậm rãi công kích, trong khoảnh khắc, sức mạnh và linh khí của cú đấm lập tức bùng phát.  

             “Rắc!”, Du Chu cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ ập tới, sau đó cánh tay của hắn đã vỡ nát.  

             “Ầm ầm!”, ngay sau đó, linh khí cuồn cuộn đập thẳng vào đan điền của hắn, lập tức tiêu tán toàn bộ tu vi của hắn.  

             Nhưng như vậy vẫn chưa dừng lại, chỉ thấy bóng dáng Dương Hạo lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, liên tiếp ra tay, những tiếng rắc rắc không ngừng vang lên.  

             “Bụp!”, ngay khi cơ thể Du Chu rơi xuống đất, Dương Hạo đã quay về chỗ cũ. Mà lúc này, nụ cười trên mặt cậu vẫn như cũ, luồng sát khí vô hình đã được thu lại.  

             “Á!”, cho đến lúc này, Du Chu đang nằm trên mặt đất mới kêu lên thảm thiết.  

             Đan điền của hắn hoàn toàn trống rỗng, không còn chút linh khí nào, còn tức chi của hắn bị một nguồn lực mạnh mẽ phá nát thành từng mảnh. Cả đời này, trừ khi có cường giả hàng đầu giúp hắn định hình lại đan điền, nếu không hắn chỉ có thể nằm cả đời mà thôi.  

             “Thiếu gia Du Xung, giúp tôi với”, ngẩng đầu nhìn Du Xung, Du Chu tràn đầy mong chờ.  

             Sắc mặt Du Xung hơi lạnh, hắn quét mắt nhìn Du Chu, sau đó lại nhìn về phía Dương Hạo, người vừa ra một loạt các đòn công kích, phế Du Chu.  

             Trầm mặc khoảng ba giây, Du Xung lạnh lùng nói: “Giết đi”.  

             “Không, thiếu gia, đừng giết tôi mà”, Du Chu kinh hãi hét lên, hắn không ngờ rằng vị thiếu gia thường ngày đối xử với hắn khá tốt bây giờ lại trực tiếp ra lệnh giết hắn.  

             Lạnh lùng nhìn Du Chu, Du Xung nói: “Ta không nuôi phế vật, giết!”  

             “Vù!”, một bóng người bước tới, sau đó ánh kiếm màu đen xuyên thẳng vào ngực Du Chu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK