Nghĩ tới Chấp Pháp đường, Dương Hạo lại nghĩ tới Tô Nhã, cô gái xinh đẹp lạnh lùng đã cứu cậu hai lần rồi. Nếu như có cơ hội, nhất định phải trả ơn cô.
Ba ngày sau, Dương Hạo quay trở về học viện Linh Không, lần này rạng danh quay về, nắm trong tay tài nguyên khổng lồ, e là so với một số đệ tử nòng cốt của học viện Linh Không còn giàu hơn rất nhiều.
“Ông Hoắc”, trong đại điện, Dương Hạo đi theo lão Hoắc ra sau đường, rồi cung kính hành lễ.
Ông lão quay lại, đôi mắt đục ngầu mang theo tia sáng, sau đó cười nói: “Dương Hạo, lần này thu hoạch không nhỏ nhỉ? Cậu cũng biết chọn thời điểm đấy, ra tay giữa tháng, e là lúc này cậu còn giàu hơn cả ta đấy nhỉ?”
Dương Hạo mỉm cười, sau đó nói: “Ông Hoắc, ông đừng cười tôi, tôi chỉ là phát tài một chút thôi, không đáng”.
“Láu cá”, ông Hoắc mỉm cười nói một câu, sau đó quét mắt nhìn Dương Hạo, ánh mắt chợt híp lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt già nua khẽ động, ông ta thất thanh nói: “Dương Hạo, cậu thức tỉnh huyết mạch chi lực rồi?”
Dương Hạo khẽ ngây ra, sau đó gật đầu cười nói: “Ông Hoắc, tôi quả thực đã thức tỉnh huyết mạch chi lực. Huyết mạch chi lực này có thể khiến tốc độ và đòn tấn công của tôi mạnh lên không ít”.
“Tấn công và tốc độ?”, ông Hoắc trợn trừng mắt, sau đó tức giận quát: “Thằng nhóc nhà cậu lẽ nào cho rằng huyết mạch chi lực chỉ để nâng cao tốc độ và năng lượng thôi sao?”
“Vậy thì còn gì nữa?”, Dương hạo không hiểu, nhìn lão Hoắc hỏi.
Ông lão cau mày nhìn cậu, hận không thể tát cho thằng nhóc này một cái.
“Phí của, cậu bây giờ chính là con ếch ngồi đáy giếng”, ông Hoắc nói, trên người đột nhiên xuất hiện một đạo quang, sau lưng hiện ra một bóng ma màu máu.
“Ầm”, một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo xộc ra, ánh sáng màu máu đó hóa thành một con sư tử gầm lên một tiếng chói tai.
Sắc mặt Dương Hạo thay đổi rõ rệt, nhìn chằm chằm con sư tử phía sau ông Hoắc, chỉ cảm thấy ngực mình bị đánh mạnh, phụt ra một ngụm máu.
Chỉ là áp lực áp bức, còn có một tiếng gầm mà đã khiến khí huyết của cậu không ổn định, con sư tử màu máu phía sau ông Hoắc này thật sự quá đáng sợ.
“Đây là”, Dương Hạo cảm thấy bản thân không chịu được áp lực đó, loạng choạng lùi về sau.
Cơ thể ông Hoắc chấn động, sau đó thu lại năng lượng huyết sắc, mãnh thú nhanh chóng tiêu tan.
“Thằng nhóc, nhìn thấy rồi chứ, đây chính là huyết mạch chi lực”, ông Hoắc có chút tự mãn, huyết mạch chi lực hóa thành vật thực, đây là một cấp bậc rất cao.
“Ông Hoắc, dạy tôi”, Dương Hạo không nói nhiều, trực tiếp hành lễ với ông Hoắc. Nếu như không phải sợ người nhà tức giận, e là cậu đã quỳ xuống bái sư rồi.
Ông Hoắc nhìn thiếu niên khiêm tốn trước mặt, nở nụ cười nhân hậu, sau đó chỉ vào lông mày Dương Hạo, nói: “Nếu cậu muốn học, ta sẽ dạy cho cậu”.
Một nguồn năng lượng ký ức truyền vào trong đầu Dương Hạo, ngay lập tức phương pháp rèn luyện và vận hành huyết mạch chi lực được truyền vào trong trí nhớ của cậu.