“Tuế nguyệt đạo quang, nhất kiếm địa ngục”, khi địa ngục xuất hiện, vô số ma quỷ giáng xuống, vô số oan hồn bao phủ hàng chục dặm, như thể địa ngục thực sự trong không gian này.
“Xẹt!”, kiếm quang tạo ra vết nứt dài mấy chục thước trong không gian, uy lực đáng sợ của kiếm giáng xuống, sắc bén xuyên thấu không trung.
Đường kiếm đạo vô cùng hoàn mỹ. Sau khi trải qua lễ rửa tội trong triều doanh, mặc dù kiếm đạo của Dương Hạo chưa đạt đến cấp bậc đại đạo, nhưng cũng đã có thể so sánh với đại đạo ở một trình độ nhất định. Nếu so sánh, kiếm đạo của y thậm chí còn vượt qua cấp bậc đại đạo của một vài kiếm sĩ.
Bây giờ, Tâm Thần mạnh mẽ khiến y có thể thuận lợi bước vào cấp bậc đại đạo kiếm pháp. Mỗi một đường kiếm vung ra đều có uy lực mạnh mẽ.
“Đại đạo kiếm pháp!”, sắc mặt Phong Hành Tử thay đổi rõ rệt. Trước mặt đại đạo kiếm pháp vô song này, ông ta có cảm giác mình có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Xung quanh là địa ngục đáng sợ do kiếm đạo dẫn ra, ác ma và quỷ không ngừng tấn công ông ta, nhưng thực chất đó là ánh kiếm đáng sợ.
“Kiếm đạo của tên này thật đáng sợ”, Phong Hành Tử sợ hãi run rẩy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Ta đến giúp huynh đây!”, Thái Uy gầm lớn, xông lên phía trước, sau đó lấy ra một cái liềm đen khổng lồ, chém về phía kiếm Địa Ngục của Dương Hạo.
“Thái Uy, đừng kích động!” , sắc mặt Phong Hành Tử thay đổi. Trước đây, ông ta từng bị nhốt trong lồng địa ngục của Dương Hạo, nên biết rõ trong đó đáng sợ thế nào. Nhìn thấy Thái Uy tiến vào, ông ta vô cùng sốt ruột.
“Bùm!”, lưỡi liềm đen phóng vào kiếm Địa Ngục của Dương Hạo với sức mạnh to lớn. Lúc Thái Uy ra tay, Dương Hạo khẽ nở nụ cười lạnh lùng.
“Phù Hỏa, giết hắn đi, coi như là ngươi lấy công chuộc tội!”, Dương Hạo nhẹ nhàng nói, trong nháy mắt đã bay lên.
Ngọn lửa trên bầu trời bùng lên, Phù Hỏa vừa xuất hiện đã dùng ngọn lửa bao trùm lấy Thái Uy, năng lượng nóng bỏng thiêu rụi mọi thứ.
“A!”, sắc mặt Thái Uy thay đổi, ông ta cảm nhận được ngọn lửa xung quanh thật sự đáng sợ, lớp phòng ngự quanh cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.
“Xì xì!”, trên người xuất hiện lửa, vẻ mặt Thái Uy vô cùng sợ hãi. Đây là đại đạo hỏa diễm, không chỉ thiêu đốt cơ thể ông ta, mà đại đạo của ông ta cũng sẽ bị luyện hóa.
“Thành chủ, đám tu giả trong thế giới các ngươi thật quá yếu đuối. Trong thế giới Thịnh Thiên bọn ta, phần lớn cảnh giới Linh Kiếp đều mạnh hơn cả Thiên Quân!”, sau khi hiện thân, Phù Hỏa vừa khống chế đại đạo hỏa diễm, vừa nói với Dương Hạo bên cạnh.
Dương Hạo bĩu môi, mặc dù trong lòng y cảm thấy không vui với những gì tên này nói, nhưng y phải thừa nhận những gì hắn nói quả thực rất đúng.
Y từng nhìn thấy linh hồn của những tu giả cảnh giới Linh Kiếp trong thế giới Thịnh Thiên, thực lực của họ quả thực mạnh hơn rất nhiều so với những tu giả trong thế giới Phong Vũ.
“Phong Hành Tử, cứu ta!”, Thái Uy hét lớn, nhưng dù có hét thế nào thì Phong Hành Tử cũng không dám nhúc nhích.
Địa ngục tiêu tan, khí thế trên người Dương Hạo tỏa ra, y đứng trước mặt Phong Hành Tử, phía sau y, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ.
Sắc mặt Phong Hành Tử tối sầm lại, nhìn Dương Hạo rồi lại nhìn ngọn lửa, ánh mắt càng trở nên hung ác.
Còn Dương Hạo lại cười nhạt, chỉ vào Thái Uy đang yếu dần đi, nói: “Nếu ngươi nghĩ có thể cứu ông ta thì lên đi, ta sẽ không ngăn cản đâu”.