Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Luận về tốc độ, cảnh giới Linh Kiếp quả thực nhanh hơn nhiều so với cậu. Hơn nữa sức mạnh đạo pháp của cậu cũng không đủ để duy trì khả năng đi trên không lâu dài.  

 

“Không thể giữ lại tên này”.  

 

“Không sai, tuyệt đối không thể giữ lại cậu ta”.  

 

“Mọi người cùng ra tay, tiêu diệt cậu ta!”  

 

Đám người bắt đầu náo động, tất cả cường giả ở cảnh giới Linh Kiếp đều bay ra từ trên đỉnh núi của mình, bao vây chặt lấy Dương Hạo.  

 

“Loại tiểu nhân hèn hạ mấy người!”, Hướng Ninh Phong gầm lên một tiếng rồi cũng bay ra theo, có điều một giây sau Dương Hạo đã giơ tay ngăn ông ta lại rồi lắc đầu với ông ta.  

 

 

 

“Tên nhóc này”, Hướng Ninh Phong vừa giận vừa sốt ruột, giận vì liên minh Bách Phong mặt dày không biết xấu hổ, sốt ruột là vì Dương Hạo không biết trời cao đất dày, thế mà dám một mình đánh với hơn một trăm cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Linh Kiếp.   

 

Hướng Ninh Phong đành bất lực lùi về sau khi đối mặt với hành động của Dương Hạo, còn Lãnh Lăng và Ngưu Đằng lại không động đậy gì.  

 

Không ai biết rõ thực lực và tính cách của Dương Hạo hơn họ, nếu không chắc chắn, cậu ta tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh này.  

 

“Chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”, Hướng Ninh Phong thở dài.  

 

Trong số những người này, không một ai là người dễ chọc vào, ông ta biết tự lượng sức mình, ở đây bất kỳ một tu giả cảnh giới Linh Kiếp nào cũng đều không yếu kém hơn ông ta, thậm chí đa số đều mạnh hơn ông ta rất nhiều.  

 

Trong cảnh giới Linh Kiếp này, ông ta được xem là một cao thủ khá yếu, còn Thiên Quân Môn của ông ta cũng ở tầng hạ lưu trong số các môn phái.  

 

Dù sao Thiên Quân Môn chỉ mới có được một Lôi Vân Thiên Quân, còn các tông môn khác đa số đều đã từng xuất hiện hai cường giả Thiên Quân trở lên, so ra thì nền tảng của Thiên Quân Môn kém hơn không ít.  

 

“Lão đại vẫn là lão đại, lớn gan, bọn chúng đáng bị đánh”, Ngưu Đằng nhếch môi, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.  

 

Đùa gì chứ, nhiều tu giả cảnh giới Linh Kiếp như thế, nếu ném cậu ta đi, có lẽ chỉ trong chốc lát đã bị xé thành từng mảnh, không nói những cái khác, dù là sức mạnh đạo pháp, hắn cũng không chịu nổi.  

 

Lãnh Lăng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt cậu ta hiện lên sự lo lắng.  

 

“Ầm!”  

 

“Giết!”  

 

“Nhóc con, giao truyền thừa ra đây”, ngay khi ba người lo lắng không thôi, hơn một trăm cường giả cảnh giới Linh Kiếp ở giữa không trung đã bao vây tấn công Dương Hạo, Giáp Đồ Liệt Nguyệt, Đông Long cũng có mặt trong đó.  

 

Ở đó người duy nhất không động đậy có lẽ cũng chính là Du Huyền đã nhận được lời cảnh cáo của Ngưu Đằng, hắn đứng trên đỉnh núi nhìn sức mạnh đạo pháp hàng trăm dặm ở đằng xa, không khỏi cảm thấy chấn động.  

 

“Có lẽ những gì Ngưu Đằng nói là đúng, không nhắc đến những cái khác, chỉ riêng can đảm như ngươi, Du Huyền ta cũng cam lòng bái phục”, hắn thầm nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK