Còn những người phía sau gã đều ở cảnh giới Kim Linh. Sức mạnh này chưa từng xuất hiện trong đám người, thậm chí khi di tích xuất hiện, bọn họ cũng không tham gia tranh đoạt.
Bọn họ là người mà La Vân phái ra để giết Dương Hạo.
“Thời gian tới rồi, nên ra ngoài thôi”, trong sơn động, Dương Hạo bước ra ngoài.
Sắc mặt của cậu đã khôi phục lại bình thường, khí tức trên người cũng đã hoàn toàn ổn định, thực lực quay trở lại trạng thái đỉnh cao.
“Vù!”, cấp Nhân Hành thứ hai Thần Hành Bộ. Tốc độ bùng nổ, bóng người lao ra khỏi sơn động như một bóng ma.
Cách dãy núi Yêu Ma khoảng ba mươi dặm, sáu bảy đệ tử chấp pháp đứng cạnh nhau. Người dẫn đầu chính là Tuần Trung, đội trưởng tiểu đội Thiên Tinh từng bị Dương Hạo đánh vào mặt.
“Chết tiệt! Không ngờ rằng tên Dương Hạo đó sau khi vào núi thì trốn mất, đúng là con rùa rụt cổ”, Tuần Trung chửi đổng một câu.
Muốn giết Dương Hạo, dãy núi Yêu Ma này chính là cơ hội tốt nhất. Nếu như quay trở về học viện Linh Không, có bao nhiêu quy tắc hạn chế, hắn không thể dễ dàng ra tay được.
“Hừ! Lão đại yên tâm đi, chỉ cần có cơ hội. Chúng ta nhất định có thể giết chết tiểu tử đó. Dám tiếp cận Tô Nhã, đúng là muốn chết mà”, sau khi Lục Uy chết, một phó đội trưởng mới được đưa lên nói.
“Giết hắn cần gì phải đội trưởng và phó đội trưởng ra tay. Mấy huynh đệ chúng ta cũng có thể xử được hắn”, mấy người còn lại lần lượt nói.
“Vậy sao?”, một tiếng cười khẽ, sau đó một tia sáng lóe lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt bảy người họ.
Đám người Tuần Trung vô cùng kinh hãi, ai nấy đều nhìn bóng dáng trước mặt như đang đối mặt với một kẻ thù lớn. Khi nhìn rõ gương mặt đối phương, trên mặt ai cũng lộ ra sát khí.
“Là ngươi, Dương Hạo, không ngờ rằng ngươi lại tự dâng mạng tới đây?”, Tuần Trung sắc mặt u ám, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lùng.
“Bước thứ nhất cảnh giới Kim Linh, có chút tiến bộ đấy”, Dương Hạo mỉm cười, đánh giá Tuần Trung một lượt.
“Ngươi!”, bị nhìn thấu tu vi, sắc mặt Tuần Trung lập tức thay đổi. Lần sau tiến vào dãy núi Yêu Ma lịch luyện, cuối cùng hắn đã nâng cao được tu vi của mình.
Sau khi tăng lên cảnh giới Kim Linh, hắn cho rằng mình có thể dễ dàng giết chết Dương Hạo. Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện khí tức của tên này khó đoán, nguy hiểm vô cùng.
“Các ngươi đều muốn giết ta?”, ánh mắt quét qua sáu người còn lại, giọng điệu đầy ý cười. Nụ cười của cậu lập tức khiến cho mấy người kia cảm thấy một trận ớn lạnh.
“Khá lắm, ngươi phải chết”.
“Chỉ cần giết chết ngươi, sư muội Tô Nhã sẽ là của lão đại bọn ta rồi”.
“Tên nhãi không biết tự lượng sức mình, dám thách thức tôn nghiêm của tiểu đội Thiên Tinh bọn ta, chết không đáng tiếc”, bọn chúng hét lên.
Dương Hạo cười càng lớn, sau đó nhìn đám đông gật đầu nói: “Lời như vậy thì ta không còn lý do gì để nhân nhượng nữa rồi”.
“Xoẹt!”, rút kiếm, kiếm như hư ảnh, kiếm ý nở rộ, giống như đóa hoa sen chói lọi, sắc bén mạnh mẽ quét qua phạm vi mười mét.
“Bước thứ ba cảnh giới Kim Linh!”, cảm nhận được khí tức bộc phát từ người Dương Hạo, sắc mặt Tuần Trung lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hắn muốn bỏ chạy, nhưng ngay khi chân vừa di chuyển, hắn cảm thấy cơ thể mình chững lại. Đưa mắt nhìn, nửa thân dưới của hắn đã chạy về phía trước, nhưng nửa thân trên của hắn đã lăn lốc trên mặt đất.