Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Màn thể hiện vừa rồi của Cao Minh Thu cũng đã lọt vào mắt Dương Hạo, trong lòng y không khỏi thầm tán thưởng. Cao Minh Thu này cũng rất trượng nghĩa, nếu không phải là người của tộc Lân Giáp thì y cũng muốn kết giao với hắn, đáng tiếc!  

 

“Hạo Nhất, Thừa Phong, hai người cũng ra ngoài đi”, Dương Hạo nháy mắt ra hiệu, Hạo Nhất dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nhất thời chưa hiểu được ý của Dương Hạo, nhưng Thừa Phong đã lập tức lôi cậu ra ngoài.  

 

Những chiến hoàng Tử Giáp kia thấy Dương Hạo được thiếu chủ của mình đối đãi như vậy đương nhiên cũng không dám tỏ thái độ gì với Hạo Nhất và Thừa Phong, lập tức mang rất nhiều loại hoa quả đặc biệt lên, Hạo Nhất ăn xong cười tít cả mắt.  

 

“Các ngươi lui xuống hết đi, ta và Thừa Phong đại ca không quen được người ta phục vụ”, Hạo Nhất cười nói với bọn chúng, đám tộc Lân Giáp này cũng không dám làm phiền bọn họ nữa.  

 

“Thừa Phong đại ca, rốt cuộc thì Dương đại ca muốn làm gì vậy? Tộc Lân Giáp không phải là kẻ thù của chúng ta sao?”, Hạo Nhất đợi sau khi đám tộc Lân Giáp đi hết liền vội vàng nhỏ giọng hỏi Thừa Phong: “Sao quan hệ của Dương đại ca và thiếu chủ của bọn họ lại tốt như vậy?”  

 

Thừa Phong cười nói: “Không ngờ đệ có thể kìm chế tới tận lúc này, ta có chút bất ngờ đất. Nếu như ta đoán không nhầm thì huynh ấy muốn lấy được thứ gì đó từ chỗ của vị thiếu chủ kia”.  

 

Ánh mắt Hạo Nhất đảo qua: “Vị thiếu chủ đó ta thấy rất lợi hại, liệu có phải Dương đại ca không đối phó nổi không?”  

 

Thừa Phong nói: “Ta tin huynh ấy nếu đã quyết định rồi thì nhất định có thể đối phó được với tên thiếu chủ đó, chúng ta chỉ cần chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì là được rồi. Ở một nơi như thế này, đám tộc Lân Giáp xuất hiện như thế nào. Còn có bọn chúng dùng thủ đoạn gì để mang những loại hoa quả trân quý này tới đây, quả thực khiến ta cảm thấy nghi ngờ”.  

 

Hạo Nhất cười hi hi nói: “Thừa Phong đại ca, chuyện này không liên quan đến ta. Chúng ta cứ ăn, cứ uống, chỉ cần nghe thấy động tĩnh thì sẽ lập tức hành động là được”, nói xong liền ngồi ăn ngon lành.  

 

“Đứa nhóc này”, Thừa Phong không khỏi cười khổ một tiếng, tuổi nhỏ đúng là tốt thật, Hạo Nhất này vui vẻ ăn uống như vậy, còn bản thân thì lại không thể thoải mái được, tên thiếu chủ đó của tộc Lân Giáp thực lực tuyệt đối rất mạnh, mặc dù mồm nói rằng Dương Hạo có thể đối phó được, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Cơ thể hắn căng chặt như dây đàn, muốn thả lỏng ra cũng khó khăn.  

 

Trong vương phủ của Cao Minh Thu, hắn và Dương Hạo nói chuyện cười đùa, cùng nhau uống rượu.  

 

“Cao thiếu chủ, không ngờ ở chỗ ngươi lại có thứ tốt như vậy, không biết đây là rượu gì, được làm ra như thế nào?”, Dương Hạo sau khi uống cạn một chén rượu, lộ ra vẻ mặt say sưa. Quả thực là rượu ngon, khiến cho cơ thể cảm thấy sáng khái vô cùng.  



“Ha ha, đây là rượu Cửu Viêm Thiên Dung”, Cao Minh Thu thấy Dương Hạo hứng thú, trong lòng hắn cũng thấy rất vui. Nếu hắn đã có ý muốn lôi kéo Dương Hạo thì đương nhiên không muốn mông mình áp lên mặt người ta, Dương Hạo thấy thích như vậy, hắn lại nhiệt tình rót cho y thêm một chén, nói: “Loại rượu này là cho nữ tử của tộc người cá làm ra, rất có ích đối với những người tu luyện chúng ta”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK