Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Khi ánh sáng khôi phục lại, cả Dương Hạo và Lãnh Lăng đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Dương Hạo, cậu biết rõ sự kinh hoàng của Vĩnh hằng hắc ám chi trận này, nếu không tỉnh lại trước, e rằng cả hai đã biến thành xác chết.  

 

Trận pháp đã hoàn toàn biến mất, để lộ ra hơn 1800 trận cơ ở xung quanh, và phía trên các trận cơ chính là những viên tinh thạch Huyền Dương nguyên chất.  

 

Ngoài ra, có hàng trăm xác chết trong không gian này. Mọi xác chết đều tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo.  

 

“Nhiều xác cường giả quá. Những người này kém nhất là ở cảnh giới Tử Phủ, còn có mấy người là cảnh giới Linh Kiếp”, Lãnh Lăng không khỏi cảm thán một tiếng.  

 

Dương Hạo nhìn lướt qua thi thể, đưa mắt nhìn 1.868 tinh thạch Huyền Dương xung quanh, nói: “Lãnh Lăng, ta chỉ cần những viên tinh thạch Huyền Dương này, còn về những bảo vật trên người xác chết này đều thuộc về ngươi, thế nào?”  

 

Lãnh Lăng lắc đầu, nói: “Chúng ta lấy những thứ chúng ta cần. Đương nhiên, thứ mà hai chúng ta đều muốn, ưu tiên ngươi chọn trước”.  

 

Thấy Dương Hạo định nói, Lãnh Lăng lại nói tiếp: “Ngươi không cần nói gì cả, nếu ngươi từ chối lời đề nghị của ta, vậy thì ta sẽ chẳng cần gì nữa”.  

 

Dương Hạo cười khổ, sau đó bắt lực nói: “Vậy tùy ngươi! Tuy nhiên tinh thạch Huyền Dương này, ta thực sự rất cần. Như này đi, ta lấy 1000 viên, còn lại cho ngươi”.  

 

“Ừm”, Lãnh Lăng gật đầu.  

 

Hai người chia nhau tinh thạch Huyền Dương, sau đó bắt đầu lục soát thi thể. Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là trên người những thi thể này, cơ bản không có gì ngoại trừ một số vũ khí.  

 

Còn Dương Hạo tìm được chút kim loại tốt, nhưng đáng tiếc nó không hữu dụng lắm cho việc tu luyện Kim Nham Chi Thân.  

 

“Bọn họ bị mắc kẹt trong đây, toàn bộ đan dược cùng tài nguyên đã dùng hết, tự nhiên không còn sót lại chút gì”, Dương Hạo thở dài.  

 

Lãnh Lăng cũng gật đầu đồng ý với lời nói của cậu.  

 

Bảo vật Huyền Dương có 76 cái, hai người cơ bản không cần những thứ này. Có móng vuốt Yêu Vương khổng lồ, những thứ vũ khí này chẳng có ích lợi gì đối với họ.  

 

“Mỗi người một nửa, mang ra ngoài có thể đổi được chút tài nguyên”, Dương Hạo đề nghị.  

 

“Được!”, Lãnh Lăng đáp lại một câu đơn giản. Tên này vốn dĩ khá lạnh lùng, cũng chỉ có Dương Hạo mới khiến cậu ta nói nhiều hơn chút. Gặp người khác, cậu ta càng lạnh lùng hơn.  

 

“Còn cách Thiên Thành rất xa, chúng ta tiếp tục thôi!”, sau khi chia một nửa bảo vật, hai người đứng dậy, cùng nhau đi về phía trước.  

 

Ba ngày sau, sau khoảng thời gian gần ba tháng bọn họ mới gặp bóng người.  

 

Cấm chế không gian về sau càng lúc càng ít, có thể đến được đây đều là những thiên tài hàng đầu. Mà những thiên tài hàng đầu này thực lực đều vô cùng đáng sợ.  

 

Bóng người mặc đồ đen, thân hình vạm vỡ. Trong tay cầm hai cây búa đồng rất lớn. Người thanh niên trước mặt tràn đầy khí chất mạnh mẽ và hung tợn thu hút sự chú ý của người khác.  

 

“Hai người các ngươi, qua ải của Ngưu Đằng ta trước đã”, người thanh niên hai tay di chuyển hai chiếc búa đồng, năng lượng cuồng bạo bay múa xung quanh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK