Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Con biết không liên quan đến họ”, Dương Hạo nói với phụ thân một câu, sau đó lại hỏi Dương Kỳ: “Nói đi, rốt cuộc là ai phong ấn cha ta?”  

 

“Dương Kỳ”, Dương Giang đang định ngăn Dương Kỳ, tuy nhiên Dương Thanh Thanh đã nhanh nhảu nói ra một cái tên.  

 

Cô ấy nói: “Là Dương Lực. Ông ta phong ấn đại bá. Ngày thường, đám con cháu của ông ta thường xuyên ức hiếp nhị ca và muội. Đến cả tỷ tỷ Tô Nhã cũng suýt chút nữa bị con trai của Dương Lực quấy rối”.  

 

“Dương Lực”, Dương Hạo lặp lại hai từ, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.  

 

Y phất tay, một lực đại đạo tiến vào trong cơ thể Dương Giang. Ánh sáng kiếm đạo thuần khiết lập tức phá vỡ phong ấn.  

 

“Phụt!”, Dương Giang không chút phòng bị phun ra một ngụm máu, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt.  

 

Ông ấy lo lắng nói: “Dương Hạo, con phá vỡ phong ấn rồi sao? Con kích động quá. Nếu đạo phong ấn trên người ta không bị phá, Dương Lực không thể nào kiếm cớ bắt nạt đám Dương Kỳ được. Bây giờ con phá nó rồi, ông ta nhất định sẽ báo thù”.  

 

“Chỉ sợ ông ta không tới thôi”, Dương Hạo nhẹ giọng nói một câu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhìn thấy biểu cảm này, Tô Nhã liền biết rằng y đã nổi giận rồi.  

 

Nhưng cho dù y làm gì, cô đều sẽ ủng hộ y. Việc mà chàng trai này làm, cô đều sẽ dốc hết sức giúp đỡ y hoàn thành.  

 

“Đại ca, phiền phức lớn rồi. Dương Lực đó là Thiên Quân, cũng khá có uy danh trong trực hệ Dương Thị đấy. Huynh làm như vậy, e là phân nhánh chúng ta sẽ càng bị bài trừ”, Dương Kỳ có chút lo lắng nói.  

 

“Thế thì sao? Lẽ nào bảo ta trơ mắt nhìn phụ thân mình bị áp bức và giày vò à?”, Dương Hạo tức giận nói: “Dương Kỳ, ta vốn dĩ tưởng rằng tu vi của các đệ tăng lên rồi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước đây. Nhưng không ngờ rằng, tiểu tử đệ vẫn yếu đuối như vậy? Đám người Dương Hoành nữa, đều là phất vật, còn có nhị thúc nữa, sao lại có thể trơ mắt đứng nhìn chứ?”  

 

Dương Hạo thực sự tức giận, đừng nói là đám thúc thúc và các huynh đệ này, cho dù là ông cụ tới, y cũng dám mắng như vậy.  

 

“Dương Hạo, chú ý cao thấp”, Dương Giang cau mày nói.  

 

Dương Hạo liếc nhìn phụ thân một cái, không nói thêm câu nào. Tuy nhiên trong lòng y, sự tức giận càng thêm mãnh liệt. Phụ thân bị giày vò, làm con trai đương nhiên phải ra mặt.  

 

“Dương Giang, lá gan của ông không nhỏ nhỉ, lại dám động vào phong ấn mà ta để lại”, một giọng nói lạnh lùng trong lên trong sân, sau đó một đám người từ bên ngoài bước vào.  

 

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng gấm ngọc, tướng mạo đường đường. Khi ông ta nheo mắt lại, giữa lông mày hiện lên một chút sương mù.  

 

Phía sau người đàn ông trung niên là ba thanh niên trẻ tuổi. Ba người này đều là cảnh giới Linh Kiếp bước bốn đỉnh cao, trên người phảng phất khí tức lực đại đạo. Rõ ràng bọn họ đã lĩnh ngộ được lực đại đạo, không bao lâu nữa là có thể tu luyện thành Thiên Quân.  

 

“Dương Lực, có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta, không có làm khó những tiểu bối”, Dương Giang thấy đối phương tới, sắc đột nhiên tái nhợt.  

 

Nhưng cho dù như vậy, ông ấy vẫn đứng chắn trước mặt đám người Dương Hạo, một mình đối mặt với Dương Lực – cường giả Thiên Quân này.  

 

Tu vi cảnh giới Kim Linh đứng ra đối đầu với Thiên Quân. Dương Hạo nhìn thấy cảnh này, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.  

 

“Hừ! Một tên phế vật cảnh giới Kim Linh như ông, có tư cách khiến phụ ta thân ta động thủ sao?”, âm thanh lạnh lùng vang lên từ miệng người thanh niên đứng phía sau Dương Lực.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK