Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nước trong học viện Linh Không, sâu hơn rất nhiều so với những lời đồn đại của các đệ tử. Sự ẩn giấu của bọn họ, rốt cuộc là vì suy nghĩ của bản thân, hay là do có người cố ý phân phó?  

 

Trong lòng tràn đầy thắc mắc, Dương Hạo không khỏi nghĩ đến hết bí ẩn này đến bí ẩn khác. Dường như từ lúc bản thân tái sinh, học viện Linh Không che giấu rất nhiều bí mật không thể giải thích.  

 

“Dương Hạo!”, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ trên đài cao, chính là Phong Thiên Không.  

 

Lúc này vẻ mặt ông ta ảm đạm, trên người tràn đầy sát ý, luồng Tiên Thiên chi nguyên không ngừng bộc phát từ trong cơ thể, không gian xung quanh cuộn lên từng đợt mạnh mẽ.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ nheo lại, cũng hung tợn không kém. Lúc này, đối mặt với Phong Thiên Không, trong lòng cậu không có chút sợ hãi nào, chỉ tràn đầy sự tức giận vô hạn.  

 

Giữa cậu và ông ta trước giờ chưa từng có thù hận.  

 

Khi đó trên chiến đài sinh tử, Du Phi muốn giết chết cậu, khi cậu ra tay muốn tiêu diệt hắn thì bị Phong Thiên Phong ngăn cản. Đây là lần thứ nhất.  

 

Sau đó là bên ngoài dãy núi Yêu Ma, Phong Thiên Không bởi vì cậu đã giết chết Du Phi mà trực tiếp ra tay với cậu. Một trưởng lão lại ra tay đối phó với một đệ tử cảnh giới Kim Linh. Đây là vô liêm sỉ tột độ.  

 

Lần thứ ba là ngày hôm nay, Phong Thiên Không càng thêm vô liêm sỉ, phá vỡ quy tắc, muốn giết chết cậu bằng được. Nếu như không phải thực lực của cậu đã mạnh lên nhiều, e là hôm nay đã chết rồi.  

 

Ba lần này, cậu đều thoát được. Cho đến hôm nay, lại giết chết một đệ tử của Phong Thiên Không. Nếu đệ tử đã chết rồi, sư tôn muốn ra tay, vậy thì tới đi!  

 

“Chiến!”, một tiếng gầm giống như chuông, chói tai vô cùng.  

 

“Vù!”, cơ thể Phong Thiên Không lóe lên, xuất hiện trên chiến đài, mặt mày hung tợn, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn chằm chằm Dương Hạo.  

 

Đám người Vấn Đình Viêm vừa bại trận trước Dương Hạo đều vô cùng kinh hãi, Dương Hạo khiêu chiến đại trưởng lão, đây là chuyện mà họ không dám nghĩ đến.  

 

Xét về cảnh giới, bây giờ Dương Hạo chỉ là bước thứ ba của cảnh giới Kim Linh, cách cảnh giới Tiên Thiên còn hai cảnh giới nhỏ nữa. Mà hai cảnh giới nhỏ này, còn vượt qua một cảnh giới lớn nữa.  

 

“Tên này đúng là điên rồi”, Vấn Đình Viêm không khỏi nói.  

 

Mấy người Sở Trần cũng gật đầu đồng ý, Vấn Đình Viêm nói ra tiếng lòng của bọn họ, giờ phút này đối với Dương Hạo, bọn họ không còn cảm giác khinh thường và sự thù hận trước đây mà nảy sinh một chút cảm giác, đó chính là sự tôn trọng.  

 

Bất kể Dương Hạo thắng hay thua trong trận chiến này, dù sống hay chết, cậu đều có tư cách để được những đệ tử tinh anh này tôn trọng.  

 

Trong đám người, Phù Nguyệt và tỷ đệ Tô Nhã chăm chú quan sát, ngoài ba người họ còn có Bắc Mang Xuyên đang kinh ngạc, Bắc Mang Thanh có chút lo lắng và hưng phấn.  

 

Về quan hệ, năm người bọn họ được coi là có quan hệ tốt nhất với Dương Hạo ngoại trừ mấy huynh muội của câu. Bọn họ cùng vào sinh ra tử, tin tưởng lẫn nhau.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK