Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Sát thủ Phán Quyết
 
             Năm trăm Công Huân không phải là con số nhỏ đối với Dương Hạo. Trong điện Công Huân, nhiệm vụ bình thường tối đa cũng chỉ có mấy chục điểm Công Huân, nhiều cũng chỉ là 100 điểm mà thôi.  

             Trong vòng ba tháng phải thu thập được năm trăm, Dương Hạo lập tức nở một nụ cười khổ. Nhiệm vụ này thực sự không dễ dàng gì.  

             Bước vào điện Công Huân, Dương Hạo đi thẳng tới chỗ ông Hoắc. Trong bảng danh sách khổng lồ đằng sau ông Hoắc, có hàng tá nhiệm vụ được viết dày đặc, nhìn sơ qua cũng đếm được chừng hơn nghìn nhiệm vụ rồi.  

             "Haha! Nhóc được phết nhỉ", ông Hoắc nhìn thấy Dương Hạo, trên mặt nở nụ cười, nhìn cậu, sau đó liền thu lại nụ cười.  

             Dương Hạo chào hỏi ông Hoắc, sau đó nói: "Ông Hoắc, tôi muốn nhận nhiệm vụ, càng nhiều điểm Công Huân càng tốt”.  

             Ông Hoắc ngẩng đầu nói: "Không phải không có nhiệm vụ, mà là so với trình độ của cậu hiện tại, tốt nhất là nên nhận nhiệm vụ có độ khó thấp”.  

             Nói xong, ông Hoắc lấy ra một cuốn sách dày từ dưới bàn làm việc. Trải nó ra và đặt trước mặt Dương Hạo cho cậu lựa chọn.  

             Nhiệm vụ tùy tùng: trong vòng một tháng, bảo vệ thành Thanh Viễn và đảm bảo sự ổn định của thành phố. Thù lao ba mươi điểm Công Huân.  

             Nhiệm vụ đi săn: Trong vòng nửa tháng, tiêu diệt sư tử đỏ ở vùng núi phía đông, lấy được tim sư tử đỏ. Phần thưởng, bốn mươi điểm Công Huân.  

             Nhiệm vụ tùy tùng: Bảo vệ thạch mạch thành linh của thành Thanh Viễn trong ba tháng, thưởng 100 điểm Công Huân.  

             Nhiệm vụ thu thập: Đi vào dãy núi Mãng Sơn phía Đông, thu thập mười lá cỏ mặt trăng, thưởng năm mươi điểm Công Huân...  

             Thoạt nhìn, hầu hết các nhiệm vụ là giám hộ hoặc săn bắn, cũng như nhiệm vụ thu thập. Mất nhiều thời gian, mà điểm Công Huân thu được cũng ở mức trung bình.  

             Nếu là trước đây, Dương Hạo sẽ nhận vài nhiệm vụ mà không hề kén chọn. Nhưng hiện tại, những nhiệm vụ này không đủ đáp ứng nhu cầu về số lượng Công Huân của cậu.  

             Cậu không chỉ cần đổi đan dược, còn phải nộp phạt 500 điểm Công Huân cho Tô Nhã, một đệ tử chấp pháp vô tình, nếu cậu không giao nộp, hậu quả sẽ nghiêm trọng.  

             “Ông Hoắc, còn có nhiêm vụ nào khó hơn không?”, Dương Hạo cau mày hỏi.  

             Đối phương nhìn cậu, sau đó gật đầu và nói: "Có cái khó hơn. Ví dụ như giết trăn đá đen, rồng đất bạc, v.v., giết dị thú hoặc những con thú ở cấp độ linh thú, có thể nhận được hàng trăm Công Huân".  

             “Chà!”, Dương Hạo hít sâu khi nghe thấy những tên này từ miệng ông Hoắc.  

             Ngay cả phải tái đấu với Du Hồn vài hiệp, cậu cũng không sẵn sàng khiêu khích những con thú cực kỳ nhạy cảm với tự nhiên và sở hữu tài năng mạnh mẽ của tộc Thú.  

             Cậu cười nhạt thầm nghĩ: Xem ra trước tiên vẫn phải hoàn thành một số nhiệm vụ cấp thấp, tích điểm Công Huân đổi tài nguyên, sau đó đột phá cảnh giới thì mới có thể chiến đấu với đám dị thú kia.  

             "Haha! Tôi nghĩ có một số nhiệm vụ rất thích hợp với cậu đấy", lúc này, một nụ cười kỳ lạ trên mặt ông Hoắc hiện lên.  

             Nghe vậy, Dương Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn ông Hoắc với vẻ mặt khó hiểu.  

             “Đi với tôi”,  hai mắt ông Hoắc lóe lên, rồi dẫn Dương Hạo tiến vào một cái cổng phía sau.  

             Là một đệ tử nội môn của học viện Linh Không, đây là lần đầu tiên Dương Hạo bước vào nội đường bên trong này. Điện Công Huân là nơi do ông Hoắc phụ trách, nếu không có sự cho phép của ông ta, ngay cả người của Chấp Pháp đường cũng không được vào.  

             Đây cũng là một đặc ân của Dương Hạo khi được đưa vào đây.  

             "Nhìn xem! Dương Hạo được đưa vào nội đường rồi!"  

             "Tên này ngay mới đấu có một trận đã trở nên nổi tiếng rồi. Có vẻ như ông Hoắc đã để mắt đến tên nhóc này. Có lẽ hắn sẽ được ông Hoắc nhận làm đồ đệ cũng nên”.  

             "Ông Hoắc mạnh lắm à?"  

             "Đúng! Ông Hoắc đang ở cảnh giới nào?"  

             Bàn luận phát ra từ miệng của một số đệ tử trong điện Công Huân, nhưng câu hỏi cuối cùng không ai lên tiếng cả.  

             Thành thật mà nói, ông Hoắc trông khá bình thường. Không có khí thế cũng chẳng cảm nhận được chút tu vi nào.  

             Sau khi bước vào sảnh trong, thứ đầu tiên Dương Hạo nhìn thấy là những hàng giá sách khổng lồ. Có rất nhiều thứ được trưng bày trên kệ này. Thuốc men, vũ khí, áo giáp, v.v.  

             Sau khi ông Hoắc đưa cậu vào, đã đi thẳng tới một bàn làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sách.  

             Dương Hạo liếc mắt nhìn, thân hình chợt chấn động. Trên bìa sách có bốn chữ lớn, danh sách ám sát.  

             “Ngạc nhiên phải không?”, ông Hoắc ngẩng đầu cười cười, sau đó nói: “Tôi đường đường làm trong học viện Linh Không mà cũng làm mấy chuyện mờ ám, có phải thất vọng rồi không?”  

             Dương Hạo sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Ông Hoắc, tôi không thất vọng. Thực lực là chính, còn thủ đoạn như nào không quan trọng”.  

             “Nói hay đấy”,  ông Hoắc gật đầu cười cười, sau đó mở sách ra, nói: “Nếu cậu đã nhận nó thì hãy chọn một cái tên đi!”  

             “Tên?”, Dương Hạo sững sờ, không biết ông Hoắc có ý gì.  

             "Sát thủ đương nhiên phải có tên. Chẳng lẽ cậu định dùng tên thật của mình?"  

             Nhìn vẻ mặt tức giận trên mặt của ông Hoắc, Dương Hạo sửng sốt, sau khi nghĩ xong rồi nói: "Thế thì, ông Hoắc, tôi lấy tên là Hàn Tinh thì sao?"  

             “Hàn Tinh?”, ông Hoắc nhắc lại, sau đó gật đầu: “Cũng được”.  

             Sau đó trực tiếp lấy ba thứ từ trên kệ bên cạnh ném tới trước mặt Dương Hạo.  

             Một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, một lệnh bài màu xanh và một thanh trường kiếm. Ba thứ đặt ở trước mặt, trong lòng Dương Hạo chợt tràn đầy sát khí.  

             Chỉ cần nhận ba thứ này, cậu sẽ lập tức trở thành sát thủ. Một sát thủ ẩn mình trong bóng tối để giáng một đòn chí mạng vào mục tiêu của mình.  

             "Sao? Do dự à?", ông Hoắc nhìn cậu, lãnh đạm nói.  

             Dương Hạo không nói gì, mà chỉ chậm rãi đưa tay ra. Nắm lấy thanh trường kiếm trước, mép kiếm toát ra một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ.  

             Kiếm là vũ khí giết người. Giết người đoạt mệnh, uống máu thu hồn. Cầm nó, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy sát ý, sau đó linh khí trong cơ thể cũng toát ra sát ý.  

             "Tốt lắm. Về cơ bản, cậu có tiềm năng trở thành một sát thủ. Đáng tiếc, dựa vào dáng vẻ bây giờ thì chỉ có đường chết”, nói xong, thân thể ông Hoắc đột nhiên bùng lên một luồng sát khí kinh người.  

             Cảm nhận được sát khí gần như thực chất, Dương Hạo phát hiện ngay cả thở cũng khó, linh khí trong cơ thể như đông cứng lại.  

             “Vù!”, ngay sau đó, sát khí trên người ông Hoắc tiêu tán, quay lại là một ông già đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK