"Chết tiệt! Sao lại có hai kẻ như vậy cơ chứ? Xem ra muốn lấy được Thủy tiểu thư lại có thêm tình địch rồi".
Ở vị trí chủ vị, biểu cảm của Thủy Linh Lung và Thủy Cống đều thay đổi. Đặc biệt là Thủy Linh Lung, đôi mắt quyến rũ đảo qua lại trên người của Đỗ Diệu, trong lòng vô cùng chấn động.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại ở trên người Dương Hạo. Chàng trai trẻ này có một người hầu đắc lực như vậy bên mình, hắn từ đâu đến vậy?
Sau khi suy nghĩ, Thủy Linh Lung nói: "Vị công tử này, xin hãy tha thứ tiểu nữ vừa rồi vô lễ".
Sau đó, cô ta nói với Thủy Cống: "Ông Cống, ông nên đưa hai vị công tử đây đi nghỉ ngơi trước đã! Việc tuyển rể ngày mai mới bắt đầu, ông nhất định phải thay tôi đối tốt với hai vị đây đấy".
“Vâng, thưa cô”, Thủy Cống đến bên cạnh Dương Hạo, cúi đầu đưa tay ra hiệu cho Dương Hạo đi về phía trước.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Dương Hạo liếc mắt nhìn Thủy Linh Lung, sau đó lãnh đạm nói: "Khi nào bọn hắn đều bị đánh bại, cô phải mang ngọc Linh lung Thâm Hải đến chỗ tôi đấy".
Nói xong, cậu rời đi luôn, bỏ lại Thủy Linh Lung và đám tu giả giận dữ ở bên cạnh.
“Công tử Bồng Lai, Thủy Cống dẫn thêm hai tu giả tới đây. Hai người đó đều ở cảnh giới Kim Linh”, tên thị vệ ngăn cản ba người Dương Hạo đứng trước mặt một thanh niên, cung kính nói.
Chàng thanh niên có gương mặt điển trai, vóc dáng cao ráo. Đôi mắt gã sắc như hai con dao sắc bén.
Nghe đám người phía dưới báo cáo, khóe miệng nở nụ cười, khinh thường nói: "Cảnh giới Kim Linh? Có bao nhiêu giết bấy nhiêu. Trước mặt ta, bọn chúng chỉ là tượng đất thôi".
“Công tử Bồng Lai là số một thiên hạ, tất nhiên hơn đứt lũ kiến hèn mọn kia rồi”, tên thị vệ nhanh chóng lấy lòng.
“Ừ”, một nụ cười xuất hiện trên miệng công tử Bồng Lai. Phải nói rằng, lũ chó này rất biết nói chuyện đấy. Nhưng cho dù miệng lưỡi của tên kia có tốt đến đâu, trong mắt gã, người này cũng như mấy con chó mà thôi.
“Sắp đến giờ rồi, gọi Thủy Vô Tâm đến đây đi!”, Bồng Lai nhẹ nói.
Một lúc sau, hai ông già lần lượt bước vào tiền sảnh. Người đàn ông đằng trước già nua, kiêu ngạo, khí chất độc đoán.
Người đàn ông ở phía sau thờ ơ. Họ bước đi đều đều, khí tức mạnh mẽ. Hai người này là những cao thủ hàng đầu của nhà họ Thủy.
Thủy Vô Tâm, Thủy Vô Ngân. Hai người họ là hai vị trưởng lão của nhà họ Thủy. Trong ba anh em nhà họ Thủy, Thủy Vô Ba là mạnh mất, Thủy Vô Hình thứ hai.
Thủy Vô Ba và Thủy Vô Tâm là hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ở nhà họ Thủy.
Nhưng bây giờ, Thủy Vô Ba đã bị Bồng Lai đánh bại, bị tổn thương nghiêm trọng, không thể phục hồi trong vài năm. Thủy Vô Tâm đã chính thức trở thành cao thủ mạnh nhất của nhà họ Thủy.
“Công tử Bồng Lai!”, hai vị lão nhân đi tới, đều thu hồi sự kiêu ngạo độc đoán trước đó lại, cúi đầu chào.
Phía sau Bồng Lai có một thế lực khổng lồ, thực lực của bản thân gã cũng vô cùng mạnh, nhất định không phải thứ mà nhà họ Thủy bọn họ có thể khiêu khích.
“Luận võ chọn rể có thể bắt đầu được chưa?”, đôi mắt Bồng Lai lộ ra vẻ phấn khích, rồi nói tiếp: “Nếu Thủy Linh Lung đã không thức thời, thì ta sẽ tiêu diệt hết lợi thế của cô ta, xem cô ta còn từ chối ta được không?”