Mũi kiếm trước mặt, sắc bén khiến Tô Khanh cảm thấy nhói đau, chỉ cần mũi kiếm chói lọi chém vào cổ họng cậu ta một chút thôi, tính mạng của cậu ta sẽ kết thúc.
Nụ cười của Dương Hạo hiện lên trong mắt cậu ta, cậu ta vô cùng sợ hãi. Kẻ mà cậu ta vừa xem thường lại có thể dễ dàng đánh bại cậu ta, hơn nữa cậu ta còn cảm thấy Dương Hạo chưa dùng hết sức lực.
“Thế nào? Cậu đã dùng hết sức lực, võ công cấp Kim Linh cũng dùng rồi. Còn tôi chỉ tùy tiện ra tay mà thôi”, lời này của Dương Hạo đập thẳng vào tâm trí Tô Khanh như sét đánh giữa trời quang.
Bốn chữ “tùy tiện ra tay” là đòn công kích lớn đối với Tô Khanh. Cùng một cảnh giới, lẽ nào cậu ta cũng không thể khiến Dương Hạo coi trọng sao?
“Dương Hạo…”, miệng cậu ta khô khốc, bỗng chốc như có gì mắc kẹt trong cổ họng.
Dương Hạo chậm rãi thu kiếm lại, nhìn Tô Khanh nói: “Tôi ra tay với cậu, chỉ là muốn nói với cậu một đạo lý. Kiêu ngạo không phải là xấu, nhưng kiêu căng ngạo mạn, ngông cuồng quá mức thì chỉ khiến cậu chết nhanh hơn thôi”.
“Cảm ơn”, điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là Tô Khanh không hề tức giận khi thua trước Dương Hạo, mà ngược lại còn tỏ vẻ cảm ơn.
Hai chữ cảm ơn này khiến Dương Hạo hơi bất ngờ. Hai chữ đơn giản này cũng đủ chứng minh tên này không hề kiêu ngạo như cậu nói, nhưng ngông cuồng lại là thật.
“Tôi rút lại bốn chữ kiêu căng ngạo mạn”, Dương Hạo cười nói.
Tô Khanh cũng cười rồi nói: “Ngông cuồng có gì không tốt chứ? Ai mà chẳng có một thời trẻ ngông cuồng, tự cho mình là anh hùng tuấn kiệt. Nếu không có sự ngông cuồng này thì có khác gì người già đâu?”
“Nói hay lắm! Tô Khanh, tỷ chợt phát hiện ra đệ trưởng thành rồi. Trận thua này đối với đệ cũng rất tốt”, Tô Nhã cười nói, nhất thời, sự tươi trẻ của cô ấy tràn ngập khắp mọi nơi.
Tô Nhã thực sự rất xinh đẹp, lúc nhìn thấy nụ cười rạng ngời của cô ấy, trong lòng Dương Hạo khẽ rung động.
“Đúng vậy! Trận thua này quả thực xứng đáng”, Tô Khanh cười nói, không còn bộ dạng hống hách như trước, giống như trong chốc lát đã trưởng thành.
“Đúng vậy. Thời trẻ ai cũng ngông cuồng”, Dương Hạo cũng gật đầu cười, cảm tình đối với Tô Khanh tăng lên rất nhiều.
Lúc này, cô gái hoạt bát tên Phù Nguyệt từ trong phòng chạy ra, mặt hơi ửng hồng, ánh mắt hơi sững sờ và mờ mịt.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”, sau khi chạy ra sân, cô ta nhìn ba người trong sân, nghi ngờ hỏi.
Cô ta vừa mở miệng, hương rượu tỏa ra khiến Dương Hạo và Tô Nhã hơi nhíu mày.
“Ma men!”, Tô Nhã thầm mắng trong lòng, sau đó nói: “Phù Nguyệt, bọn tỷ không làm gì cả. Mà muội đấy, sao lại uống nhiều như vậy?”
“Muội chỉ uống một bình thôi, đâu có uống nhiều chứ?”, Phù Nguyệt bĩu môi, sau đó nhìn Dương Hạo và tỷ đệ Tô Nhã với ánh mắt mờ mịt, nói: “Mọi người đang giấu muội chuyện gì thế, mau kể muội nghe đi”.