Hết người này đến người khác, cuối cùng thì cao thủ cũng đã ra tay. Những tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba bước bốn lần lượt lên đài. Trước mặt những người này, rất nhiều tu giả cùng cảnh giới đã lập tức bị đánh bại.
Trong cùng một cảnh giới, cũng có người mạnh và người yếu. Những cao thủ này là những nhân vật đứng đầu trong cùng một cảnh giới.
Trên đài, ngoại trừ mấy người bại trận rời đi, võ đài của toàn bộ nhà họ Thủy vẫn đông nghịt, mấy chục nghìn người lận. Họ không có ý định bỏ đi, mà theo dõi cuộc thi với sự thích thú vô cùng.
Chiến thắng liên tục mười ba, hai mươi trận liên tiếp, ba mươi lăm trận, bốn mươi bảy trận. Ngày càng có nhiều cao thủ, lòng người nhất thời xôn xao.
Lúc này, sắc mặt Thủy Linh Lung càng ngày càng xấu. Sắc mặt Thủy Cống sau lưng cũng dần dần tái nhợt.
“Ông Cống, người đó là cao thủ dưới trướng Bồng Lai sao?”, Thủy Linh Lung hỏi, chỉ tay về phía tu giả trung niên, người đã chiến thắng 51 trận liên tiếp trên sân.
"Vâng. Người đó tên là La Chiến Kỳ, rất mạnh”, Thủy Cống đáp, lo lắng.
“Haizzz!”, Thủy Linh Lung thở dài một hơi, cau mày, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ.
Cô ta nói: "Xem ra tôi không thể thoát khỏi đại họa này rồi. Tôi chỉ không biết nhà họ Thủy có thoát khỏi đại họa này hay không. Ông hai và ông ba đều hám lợi đen lòng rồi".
"Tiểu thư, bảo người đó tới đi! Tôi nghĩ hắn không đơn giản đâu”, Thủy Cống nghĩ tới một người, nói bên tai Thủy Linh Lung.
“Ừ”, nhẹ nhàng gật đầu, Thủy Linh Lung đồng ý với đề nghị của Thủy Cống.
“Thất Thấp Liên Thắng”, trên võ đài người đàn ông trung niên đó gào lên, ngay sau đó một luồng khí thế lan ra khắp xung quanh.
Ông ta lướt mắt nhìn xung quanh, các tu giả cảnh giới Kim Linh đó đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh sáng sắc bén kia, người trung niên cảnh giới Kim Linh bước bốn đỉnh cao này mạnh quá.
Trước đó ông ta chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh bại cao thủ cùng cảnh giới, bảy cao thủ cảnh giới Kim Linh bước bốn đã có ba người bị giết và bốn người bị thương nặng dưới nắm đấm của ông ta.
Thực lực của người này có lẽ đã có thể sánh ngang với tầng Tiên Thiên nhập môn rồi, có ông ta ở đây mấy cao thủ cảnh giới Kim Linh đỉnh cao kia đều không dám bước lên võ đài khiêu chiến.
“Cảnh giới Kim Linh dù sao cũng chỉ là cảnh giới Kim Linh, sao có thể sánh được với Tiên Thiên chứ?”, một giọng nói vang lên, sau đó một cái bóng lướt qua, một bóng người khác xuất hiện trên võ đài.
Người này không ai khác chính là Ngô Huyền – người đứng đầu phái Đại Huyền, thân là thủ lĩnh của bọn trộm cướp nên thực lực của ông ta rất mạnh, trong mắt ông ta cấp bậc nhập môn Tiên Thiên, cảnh giới Kim Linh đỉnh cao cũng không khác gì cảnh giới Kim Linh khác cả.
“Tự mình xuống hay là tôi đánh cho ông xuống, hoặc chết trong tay tôi, tự ông chọn đi”, Ngô Huyền lạnh lùng nói.