Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Đây là kết cục, ta đã nói, ta chỉ phế các ngươi”, ánh mắt Dương Hạo sắc bén, nói.  

             Mặc dù y chỉ đang thay Đàm Khinh Tinh ra tay, tuy nhiên có một số người không cần phải khách khí với chúng, giống như đám người nối giáo cho giặc này.  

             Trước đó khi tám chuyện với Đàm Khinh Tinh, y đã hiểu được về những gì mà Đoạn Tam công tử này đã làm. Vì vậy không hề nhẹ tay.  

             “Soạt!”, một bóng người đột phá không trung, trong nháy mắt, gần hai mươi tu giả cảnh giới Linh Kiếp đã đáp xuống bên ngoài cửa lớn điện Đan Khí.  

             Cầm đầu là một người đàn ông dũng mãnh, hai mắt như đuốc, hơi thở nồng đậm, sau khi nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt lập tức lộ ra sát ý.  

             “Tam đệ!”, một thanh niên khoảng 25 tuổi nhìn thấy thi thể tên miệng nhọn mặt khỉ trên mặt đất, hét lên một tiếng, hung khí bộc phát.  

             “Các ngươi dám động đến người nhà họ Đoạn, đều đáng chết!”, còn có một thanh niên, sát khí cuồng bạo trên người khóa chặt nhóm người của điện Đan Khí.  

             Người đàn ông trung niên vẫn luôn im lặng ngước mắt lên, huyết quang trên người xuất hiện. Ông ta giơ tay ngăn cản hai thanh niên phía sau, sau đó nhìn về phía Đàm Khinh Tinh.  

             Ông ta nói: “Ta biết ông là người lãnh đạo điện Đan Khí Thanh Châu. Tuy nhiên, ông giết con trai ta. Đoạn Khải Phong ta tuyệt đối sẽ không cho phép ông sống tiếp”.  

             “Ta cho ông một cơ hội, nếu ông tự sát trước mặt ta, ta sẽ tha cho đám người trong điện Đan Khí. Nếu không, điện Đan Khí từ nay sẽ biến mất khỏi thành Sơn Hải”.  

             Giọng điệu bá đạo cùng với sát khí mãnh liệt, ánh mắt của người đàn ông trung niên này khóa chặt Đàm Khinh Tinh.  

             Đàm Khinh Tinh cười nhẹ, sau đó nhìn về phía một bóng hình mặc áo choàng đen phía sau, cười nói: “Ta nghĩ hôm nay ông dám nói những lời này, e là do vị này chống lưng đúng không?”  

             Trong mắt lóe lên một tia sáng, Đàm Khinh Tinh sắc bén nói: “Nếu ta đoán không sai, người này là ma tu, hơn nữa còn là một con rối! Tà Ma Khôi Lỗi Thuật!”  

             Nghe thấy năm từ cuối cùng, cơ thể Dương Hạo chợt chấn động, sau đó cẩn thận quét mắt qua bóng người mặc áo choàng đen, trong lòng thầm nói quả nhiên bản thân không cảm nhận được chút khí tức nào trên người đối phương.  

             Y không khỏi cau mày, sau đó nhìn Đoạn Khải Phong, hỏi: “Tà Ma Khôi Lỗi Thuật, ông có quan hệ gì với La Thần Hi?”  

             “Ngươi biết La Thần Hi?”, trên mặt Đoạn Khải Phong, lộ ra một chút ngạc nhiên. La Thần Hi tìm ông ta liên minh. Chuyện này tuyệt đối không có ai biết. Vậy mà thanh niên trước mặt này, từ đâu mà biết?  

             “Thì ra là vậy? Hắn đang muốn tìm người giúp đỡ”, Dương Hạo thấy sắc mặt của Đoạn Khải Phong liền biết rằng người này e là đã bị La Thần Hi lợi dụng và lừa gạt.  

             “Tiểu tử, bớt nói nhảm”, nói một câu, sau đó Đoạn Khải Phong hung hãn giơ tay lên, lực đo pháp lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy Dương Hạo.  

             “Bùm!”, năng lượng hùng vĩ đánh vào cơ thể Dương Hạo.  

             Sau khi lui về phía sau mấy bước, Dương Hạo đã đứng vững trên mặt đất. Bây giờ, Kim Nham Chi Thân của y đã đột phá xiềng xích của cảnh giới Tử Phủ, đạt tới cảnh giới Linh Kiếp. Đòn tấn công bình thường hoàn toàn không thể làm gì được y.  

             Hơn nữa trên người y còn có lực đạo pháp. Lực đạo pháp ma đạo, còn có lực đạo pháp kiếm đạo, hai lực đạo pháp này tuyệt đối không hề yếu hơn lựa đạo pháp của Đoạn Khải Phong.  

             “Hả?”, Đoạn Khải Phong quét mắt nhìn Dương Hạo, khinh thường nói với Đàm Khinh Tinh: “Ông cho rằng người ta muốn giết, ông thực sự có thể cứu sao? Nói cho ông biết, hôm nay ta nhất định sẽ phá nát điện Đan Khí, ai cũng không ngăn được”.  

             Dương Hạo không chút thương tổn, Đoạn Khải Phong liền nghĩ rằng là do Đàm Khinh Tinh cứu. Nhưng không biết rằng Dương Hạo dựa vào thực lực của mình, hoàn toàn có thể chiến đấu với ông ta.  

             “Ma khôi, giúp ta một tay. Còn có các ngươi, giết hết người trong điện Đan Khí cho ta!”, phất tay một cái, Đoạn Khải Phong hạ lệnh, chuẩn bị tấn công.  

             Thấy cảnh này, khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên.  

             Y nhìn Đoạn Khải Phong, nhẹ nói: “Nói như vậy, vị Đoạn Thành Chủ này muốn dựa vào nhiều cao thủ bên cạnh để tàn sát bọn ta sao?”  

             “Nói nhảm, có bản lĩnh thì ngươi gọi một đám Linh Kiếp tới giúp ngươi đi”, Đoạn Nhị công tử gầm lên một tiếng, sau đó hung hãn lao về phía Dương Hạo.  

             “Ha ha!”, bật cười hai tiếng, Dương Hạo cao giọng nói: “Cũng được! Ta sẽ toại nguyện cho các ngươi”.  

             Sau một câu nói, y trực tiếp hét lớn lên trời: “Tứ Vệ ở đâu?”  

             “Thành Chủ, Đông Long có mặt!”  

             “Thành Chủ, Thân Đồ Liệt Nguyệt có mặt!”  

             “Thành Chủ, Mục Lăng có mặt!”  

             “Thành Chủ, Chân Nguyên có mặt!”  

             Bốn giọng nói tràn ngập khí tức mạnh mẽ vang lên, sau đó ở tứ phía, từng bóng người từ trên không trung lao tới, trong chốc lát đã bay tới bầu trời phía trên điện Đan Khí.  

             “Chuyện này”, thấy nhiều cao thủ Linh Kiếp như vậy xuất hiện, Đoạn Khải Phong ấp úp nói hai từ, sau đó sắc mặt hoàn toàn đông cứng lại.  

             “Cảnh giới Linh Kiếp, toàn bộ đều là cảnh giới Linh Kiếp!”, Đoạn Nhị công tử đó không thể tin được nhìn, sau đó trên mặt dần xuất hiện sự tuyệt vọng.  

             “Sao có thể, sao có thể có nhiều cao thủ cảnh giới Linh Kiếp như vậy được?”  

             “Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai?”  

             “Lẽ nào là môn đồ của Thiên Quân Môn? Xong rồi, chúng ta xong thật rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK