“Đây là…”, Hướng Ninh Phong kinh ngạc, sắc mặt trở nên chấn động dị thường.
Lãnh Lăng và Ngưu Đằng cũng nhìn theo với vẻ không dám tin, chưa tới cảnh giới Linh Kiếp mà đã đi được trên không rõ ràng chính là mộng tưởng hão huyền. Thế nhưng Dương Hạo rõ ràng chỉ ở cảnh giới Tử Phủ nguyên anh, tuyệt đối không phải Linh Kiếp.
Không chỉ có bọn họ, những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc mà nhìn theo.
“Chưa tới Linh Kiếp đã có thể đi lại trên không, cậu ta đã có thể kiểm soát được sức mạnh đạo pháp”, có người lên tiếng, giọng nói vang lên giống như tiếng sấm rền. Giọng nói này đã bóc trần đạo lý huyền diệu bên trong.
“Hừ! Chung quy vẫn là vừa mới kiểm soát được đạo pháp, sao có thể thật sự so với Linh Kiếp cơ chứ?”, một ông lão râu trắng lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt mang theo sát khí sắc lẹm.
“Đạo pháp thôi mà, nơi này ai mà không có?”, một người đàn ông trung niên có dáng người béo lùn bình thản cười, bộ râu của ông ta hơi vểnh lên, sát ý toả ra khắp bốn phía.
Rất nhiều người ở cảnh giới Linh Kiếp đồng loạt bộc lộ sát ý, mục tiêu của bọn họ chỉ là một người, chính là Dương Hạo đang đứng giữa khoảng không.
Đối diện với sát khí nồng đậm, Dương Hạo vẫn tỏ ra bình thản, trên mặt hết sức tuỳ ý. Mắt anh liếc qua đám cao thủ một lượt, sau đó nhếch mép cười.
“Hôm nay, tôi đứng ở nơi này. Mấy người phần lớn đều coi như là tiền bối của tôi. Tôi nghĩ mấy người sẽ không công kích tôi tập thể đâu nhỉ?”, một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hàm ý khinh thường.
Cậu vừa nói dứt lời, rất nhiều cao thủ ở cảnh giới Linh Kiếp đều khựng lại. Sự điềm tĩnh của tên này khiến cho bọn họ đều cảm nhận được cảm giác bất thường.
Những tên này đều là tinh anh, nếu không cũng chẳng thể tu được Linh Kiếp. Hơn nữa mỗi người trong số họ đều có mưu mô xấu xa, không một ai có thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong lòng.
Nay ad bận gì rồi ko up chương mới vậy
“Nực cười, đối phó với cậu thì không cần chúng tôi cùng ra tay”, ông lão râu trắng cười lạnh lùng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường.
“Nói không sai. Ở trong mắt tôi, cậu chẳng qua chỉ là một con búp bê mà thôi. Liên thủ giết cậu, cậu cũng đề cao bản thân quá rồi đấy”, một ông lão tóc nâu khác cũng lên tiếng nói.
“Hừ!”, Dương Hạo bật cười lạnh lùng, nói: “Mấy người cũng đánh giá quá cao bản thân rồi. Ở trong mắt tôi, mấy người chẳng qua cũng chỉ là mấy tên tiểu nhân mặt dày vô liêm sỉ mà thôi. Luôn miệng nói tới thỏa thuận của liên minh Bách Phong, thế nhưng thỏa thuận này ở đâu thế?”
“Hỗn xược”.
“Cái loại nít ranh”.
“Không biết trời cao đất dày, đáng chết!”, cậu vừa mới nói dứt lời, những tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp xung quanh kia đều đồng loạt biến sắc, trên mặt đều mang theo vẻ phẫn nộ, hai mắt càng thêm ngập tràn sát khí.
“Thỏa thuận liên minh Bách Phong, đó là lời thề của tất cả tông môn Thiên Quân chúng tôi. Đương nhiên, nếu như đại đa số có ý kiến thì thỏa thuận này có thể dẹp sang một bên”, ông lão râu trắng nói với vẻ mặt u ám.
“Vậy thì có thể nói, cái gọi là thỏa thuận liên minh kia còn chẳng bằng đống phân chó?”, Dương Hạo cười khẩy.
“Điên cuồng!”
“Muốn chết hả?”