Tiêu Sóc và Tạ Vân Khánh quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, họ như thể nhìn thấy ma, sự tự tin trong mắt tức khắc trở nên hoảng loạn.
Thanh niên tu vi cảnh giới Kim Linh cấp ba mà hai người nghĩ có thể chắc chắn đánh gục được lại một mình một kiếm đánh hạ tám cao thủ cảnh giới Kim Linh cấp bốn và cấp ba chỉ trong tích tắc.
Mỗi kiếm của cậu đều nhanh đến mức chấn động, một kiếm giết một người, thoáng chốc toàn bộ bốn tu giả cảnh giới Kim Linh đều chết dưới kiếm của cậu, một kiếm đâm xuyên qua yết hầu, người nào chết cũng trong tình trạng thế, dù mấy tu giả cảnh giới Kim Linh đó có né đòn thế nào cũng không thể tránh được một kiếm đó.
“Kiếm Cửu!”, Dương Hạo nhếch môi cười mỉa, cậu khinh thường nhìn bốn tu giả cảnh giới Kim Linh được gọi đến còn lại.
“Xoẹt!”, một kiếm, ánh kiếm vẽ ra vòng cung tròn toát ra kiếm ý, kiếm ý vừa xuất hiện đã chấn động đến trời đất, kiếm đi vào quang ảnh, không thấy tung tích.
Đã lĩnh hội được kiếm ý nên mỗi nhát kiếm khi đánh ra của Dương Hạo đều mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần, kiếm quang vừa xuất hiện đã lấy đi đầu của người đứng cách đó mười mét. Sự đáng sợ của kiếm tu chính là kiếm khí, kiếm quang cực kỳ sắc bén và tốc độ khủng khiếp.
Quay đầu lại, Dương Hạo không thèm nhìn đến bốn tu giả cảnh giới Kim Linh đã bị một kiếm của cậu chém, ánh mắt nhìn đến hai tu giả vừa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cậu cong môi nở nụ cười tàn bạo.
Khi nhìn thấy nụ cười này, Tiêu Sóc và Tạ Vân Khánh đều run rẩy, cảm giác ớn lạnh dâng lên từ sâu thẳm trái tim họ, hai người đều có một dự cảm xấu.
“Ông Hoắc, bên trái ba bước, tung quyền”.
Dương Hạo không vội ra tay ngay mà nhìn Mê Thần Trận mà hai người bày bố.
Dĩ nhiên cậu cũng có hiểu biết không ít về các huyễn trận thông thường sau khi đọc Trận Đạo, Mê Thần Hồn này là một huyễn trận rất không ổn định, trong trận đạo mà Ân Vô Song để lại nó được xem như là thứ vô dụng nhất.
Cậu liếc mắt đã có thể nhận ra sơ hở nên mới truyền âm cho ông Hoắc.
“Phá!”, Hoắc Trường Thanh không hề nghi ngờ gì với lời nhắc nhở của Dương Hạo, ông ta tiến thẳng ba bước về bên trái rồi tung ra nắm đấm.
Sắc mặt Tiêu Sóc lập tức thay đổi, vì đòn tấn công này đang đánh vào vị trí ông ta đang đứng, khí tức Tiên Thiên cuồng bạo đó khiến ông ta cảm nhận được khí tức của sự chết chóc.
“Huyết mạch linh xà, tránh mau!”, lớn tiếng hét lên, sau đó bóng ảo của một con rắn lớn xuất hiện đằng sau Tiêu Sóc.
Đầu con rắn đó ngóc dậy lao về phía bóng ảo của Huyết Sư của Hoắc Trường Thanh, cùng là huyết mạch chi lực, giữa cả hai xảy ra va chạm dữ dội nhất.
“Ầm ầm!”, một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Tiêu Sóc bị văng ra xa, Mê Thần Trận cũng bị vỡ nát.
Không chỉ có Tiêu Sóc mà ngay cả Tạ Vân Khánh mặt mày cũng tái nhợt, nôn ra máu, khí tức của hai người trở nên không ổn định.
Bày bố trận pháp cần có năng lượng linh hồn, mà trận pháp bị phá vỡ như thế dĩ nhiên sẽ làm tổn thương đến linh hồn của họ, linh hồn bị tổn thương thì khí tức cũng bị dao động.
Ông Hoắc bước ra từ trong Mê Thần Trận, sau đó nhìn hai người kia bằng ánh mắt u ám, khí tức và năng lượng trên người lại tăng lên lần nữa rồi lao về phía bên kia.
“Ông Hoắc, cho họ một cơ hội”, Dương Hạo lên tiếng nói, môi cong lên nụ cười lạnh nhạt, sau đó khẽ động Hỏa Nha Kiếm trong tay.
Hoắc Trường Thanh sửng sốt, sau đó mỉm cười lùi sang một bên. Ông ta biết Dương Hạo muốn làm gì, ông ta cũng muốn xem thử rốt cuộc giới hạn thực lực của tên nhóc này ở đâu.