Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau đó ánh mắt của cả ba người họ gần như đồng thời hội tụ về phía Tô Nhã, trong mắt hiện lên dục vọng mãnh liệt.  

 

“Úi chà! Cô gái này được đấy, xinh đẹp không kém gì Tô Nhã, thậm chí còn diễm lệ hơn”, Dương Kiệt đột nhiên nhìn thấy Thủy Linh Lung bên cạnh, sau đó lập tức lộ ra vẻ dê xồm.  

 

“Ba đứa, từ từ đã. Muốn làm gì thì cũng phải đợi không có ai rồi mới làm được chứ?”, Dương Lực quay đầu nói một câu, tuy nhiên nghe như đang chỉ điểm cho ba người họ.  

 

“Biết rồi, phụ thân”, Dương Kiệt cười nói.  

 

“Phụ thân, bọn con hiểu rồi”, Dương Sách cũng nhếch mép cười.  

 

Dương Đình gật đầu, nói: “Khi không có người, chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Phụ thân, cha đang nói đạo lý này đúng không?”  

 

“Ha ha! Khá lắm”, trong mắt Dương Lực hiện ra sự đê tiện.  

 

“Dương Lực, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!”, Dương Giang gầm lên, âm thanh tràn đầy sự tức giận. Bao nhiêu năm nay, bản thân ông ấy thì thôi, nhưng nếu ông ta dám động tới người nhà của ông ấy, cho dù có chết, ông ấy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.  

 

Khi Dương Giang gầm lên, Dương Hạo bước ra khỏi đám người. Y đi tới trước mặt Dương Lực, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.  

 

“Ông tên Dương Lực?”, y hỏi, giọng điệu vô cùng bình thản.  

 

Dương Lực nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tiểu bối ngươi là ở phân nhánh nào? Đây không phải là nơi ngươi nên đến, lập tức quay về cho ta”.  

 

Dương Hạo lộ ra một nụ cười nói: “Xin lỗi, ta chính là thuộc phân nhánh Dương Giang. Còn nữa, Dương Giang là cha của ta”.  

 

“Thì ra ngươi chính là tên khốn kiếp đó”, trên mặt Dương Lực lộ ra một nụ cười lạnh, ông ta liếc nhìn Dương Giang một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Dương Hạo, hung tợn nói: “Nếu như ta phế ngươi, ta sẽ ông ta sẽ càng thêm đau khổ. Đó chính là điều mà ta muốn thấy. Ai bảo năm đó ngươi cướp người phụ nữ ta thích, còn sinh ra tên nghiệt chủng như này”.  

 

Dương Hạo sau khi nghe thấy những lời này, nhanh chóng hiểu ra. Thì ra tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ phụ thân và mẫu thân của y.  

 

Y cười nói: “Ông là Thiên Quân nhất trọng? Tôi muốn biết, Dương Thị chúng ta có mấy vị Thiên Quân? Mạnh nhất là Thiên Quân mấy trọng?”  

 

“Hừ!”, Dương Kiệt nói: “Nghiệt chủng, để bọn ta nói cho ngươi biết! Trong Dương Thị, tổng cộng có mười vị Thiên Quân. Mạnh nhất chính là Thiên Quân Dương Triển, Thiên Quân lục trọng đỉnh cao”.  

 

“Thiên Quân Dương Triển vẫn rất luôn coi trọng phụ thân của ta, vì vậy ngươi hãy bỏ ý định đi nịnh bợ bám chân đi!”, Dương Sách bổ sung một câu.  

 

Dương Hạo lắc đầu nói: “Ta không hề muốn đi nịnh bợ”.  

 

Cau mày, y lại nói: “Thiên Quân lục trọng đỉnh cao, quả thực là hơi khó một chút. Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng có gì to tát cả. Giết ngươi, ta nghĩ ông ta cũng sẽ không làm khó ta lắm. Bởi vì ta đều xuất chúng hơn các ngươi”.  

 

Y khẽ nói một câu, khiến sắc mặt Dương Lực vô cùng khó coi.  

 

“Ngươi muốn giết ta? Muốn chết!”, Dương Lực tức giận gầm lên, nói với Dương Kiệt: “Kiệt Nhi, phế hắn cho cha. Ta phải khiến mạch này của Dương Giang đều trở thành phế vậy hết, vĩnh viễn không thể trở mình được”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK