Mặc dù cách đánh của Âm Ma Môn thâm hiểm đáng sợ, nhưng cũng không phải không có cách nào hóa giải, nếu như Huyền Hoa Tông có thể ra tay đối phó với người của Âm Ma Môn trước chứ không phải là đám bọ do Âm Ma hóa thân thành thì đánh bại Âm Ma Môn có gì khó chứ?
Cho dù không kịp phòng bị cũng không bị đột kích dữ dội như vậy, cũng không phải là không có cách, chủ yếu là xem Huyền Hoa Tông có quyết tâm hay không.
Trên mặt Lại Trùng không khỏi lộ ra một nụ cười ranh mãnh, trong đầu đang diễn tập cảnh đối phó với Âm Ma Môn sau này, thực quá đơn giản, với cái giá phải trả là bị Âm Ma Môn làm cho thương vong, hoàn toàn có thể dồn toàn lực dùng phích lịch kinh lôi để khử người của Âm Ma Môn trước, không có người của Âm Ma Môn, còn sợ đám Âm Ma này sao?
Đám người Huyền Hoa Tông này đúng là ngu ngốc, bây giờ bọn họ chỉ chăm chằm dồn toàn lực để ngăn chặn đòn tấn công của đám Âm Ma mà không biết nên đối phó với người của Âm Ma Môn, như vậy chỉ khiến sức lực càng lúc càng yếu đi! Lẽ nào không nhìn ra số lượng đám Âm Ma này là vô tận sao?
Đám người Huyền Hoa Tông có thể giết hết đợt này đến đợt khác, nhưng không thể diệt tận gốc được. Cách đánh như vậy đúng là hết đường cứu chữa.
Chỉ bằng cách trừ khử đám người của Âm Ma Môn mới có thể loại bỏ được nguy hiểm! Đám người của Huyền Hoa Tông này đúng là đầu đất, cách dùng quá chính thống, không hề biết rằng cách đánh này chỉ có thể làm chậm nguy hiểm nhưng không thể thay đổi tình hình tổng thể so với ban đầu!
Thực chất Huyền Hoa Tông cũng không hề nghĩ rằng có thể dùng cách này để đối phó với Âm Ma Môn, nhưng bọn họ bắt buộc phải dùng, nếu như dùng cách thức độc ác như Âm Ma Môn và Ác Linh Đảo, vậy thì bọn họ có khác gì hai thế lực hắc ám này chứ?
Mặc dù trong lòng Trương Quỳnh và Trương Hâm vô cùng tức giận, nhưng dù sao bọn họ cũng là những người đã chinh chiến lâu năm, họ cũng nghĩ rằng cách duy nhất để thoát khỏi thảm họa không lường trước được này là đối phó với Âm Ma Môn, nhưng bọn họ nhìn nhau, trong lòng đầy tuyệt vọng, có thể dùng được không? Để bản thân hi sinh?
“Người của Huyền Hoa Tông nghe kỹ đây cho ta, nếu như muốn sống thì từ bỏ phản kháng, đem toàn bộ tài nguyên và pháp bảo giao hết ra, dập đầu cầu xin với bổn đường chủ, bổn đường chủ có thể xem xét tha cho các ngươi!”, Âm Vô Mệnh ngạo mạn cười lớn.
Ông ta biết rằng Huyền Hoa Tông nhất định sẽ không chịu sỉ nhục như vậy nên cố ý khiêu khích!
“Thà chết chứ không chịu nhục!”, một thanh niên ở bên cạnh Trương Quỳnh lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn tên Tần Hoài, lần này Huyền Hoa Tông dắt theo hai nhân tài trẻ tuổi, một người còn lại chính là Ứng Tử Hùng đã mất mạng.
“Tần Hoài, ngươi đừng kích động, dù thế nào vi sư cũng sẽ đảm bảo tính mạng cho ngươi”, Trương Quỳnh trầm giọng nói, vẻ mặt tuyệt nhiên.
“Sư tôn, đệ tử làm sao có thể sống thiếu mọi người được?”, Tần Hoài tức giận nói: “Đệ tử có một cách, có thể bảo toàn tính mạng cho đa số mọi người, xin vi sư cho phép!”
Sắc mặt Trương Quỳnh khẽ thay đổi, lập tức từ chối: “Cách của ngươi ta biết rồi, muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống, ngươi đừng có nhiều lời!”
Sư đồ bọn họ đương nhiên hiểu rõ nhau, Tần Hoài còn chưa nói ý của mình ra, Trương Quỳnh đã biết rõ đệ tử yêu quý của mình định nói gì, lập tức không cho phép hắn nói tiếp.
Nhưng Tần Hoài đã hạ quyết tâm, hắn nghiêm nghị nói: “Trước đây nếu như đệ tử không có sư tôn và Huyền Hoa Tông cứu giúp, sớm đã mất mạng rồi, chết vì Huyền Hoa Tông, chết không hối hận! Có thể giữ được tính mạng của đa số mọi người, cho dù chỉ là thử, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện!”