Tiếng sáo trên chiến trường bỗng yên tĩnh, sau đó các đệ tử Huyền Hoa Tông bị nhốt trong Âm Ma được Đại trưởng lão Trương Quỳnh chỉ huy tạo thành một thế lực đủ để xé tan vạn vật lao về phía các đệ tử Âm Ma Môn đang khống chế tiến công, các đệ tử Huyền Hoa Tông còn lại ngăn chặn sự tấn công của Âm Ma.
Quả nhiên đến rồi! Hai hàng mày trắng của Âm Vô Mệnh nhướng lên, đôi mắt lạnh lùng, cũng may đã nằm trong dự đoán của ta.
Ông ta đã sắp xếp hết mọi việc, không cần dùng đến phòng vệ về trận pháp gì đó, người của Du Thần Giáo sẽ giúp ngăn chặn bất kỳ đòn tấn công nào của Huyền Hoa Tông.
Âm Vô Mệnh cười khẩy, nụ cười của ông ta đột nhiên cứng đờ, vì tiếng cười đã nghẹn lại bên môi ông ta.
Người của Du Thần Giáo mà ông ta mong sẽ ra tay giúp mình không tương trợ như những gì ông ta muốn mà lại để cho mấy người Trương Quỳnh đánh vào trong, khiến không ít cao thủ của Âm Ma Môn bị giết chết khi chưa kịp đề phòng.
Cũng may Âm Vô Mệnh phản ứng khá nhanh, người khống chế Âm Ma chỉ là một bộ phận, người tập hợp lại tạo thành phòng vệ lại là người khác nên bây giờ lập tức triển khai cuộc đại chiến kịch liệt với người của Huyền Hoa Tông dưới sự chỉ huy của Âm Vô Mệnh.
Có thể nói Huyền Hoa Tông thất bại thảm hại khi bị Âm Ma Môn đánh lén, dường như sức chiến đấu đã đến cực hạn nhưng thật ra họ chỉ không thích ứng được với cách đánh của đối phương, nếu có chuẩn bị cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.
Bây giờ họ phát ra tiếng hét đầy tức giận, ý chí chiến đấu ngút trời, phản đòn, kích thích tiềm năng nhất trong người khiến Âm Ma Môn vốn dĩ mạnh về phương diện này lập tức gặp phải trở ngại.
Hiểu mình hiểu ta trăm trận trăm thắng, điểm mình tấn công lại là điểm yếu của đối phương, dĩ nhiên Âm Ma Môn phải chịu không ít đắng cay, liên tục gào thét, Âm Ma Môn lại thực sự muốn khóc không ra nước mắt với Du Thần Giáo bày ra vẻ mặt bàng quan đứng nhìn.
“Đường chủ Lại, đã nói rồi mà sao lại thế, ngươi có ý gì?” Âm Vô Mệnh tức giận, ngay cả ông ta cũng không khỏi đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của Lại Trùng, biết trước như thế thì không nên kỳ vọng vào Lại Trùng rồi.
Lại Trùng mắt điếc tai ngơ, tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc, trong lòng thầm muốn giúp nhưng hiện tại làm thế nào cũng không thể can thiệp, chẳng lẽ ông đây cảm thấy vui vẻ khi nhìn vẻ mặt đắc ý xấu xa của ngươi lắm sao?
Ngay khi Âm Vô Mệnh tức giận đến mức xì khói , Lại Trùng cảm thấy đắc ý thì người của Huyền Hoa Tông đã buộc đám người Âm Vô Mệnh phải liên tục lùi về sau và kêu khổ không ngừng. Lại Trùng thấy đám người Âm Vô Mệnh đã bị giết đến chỉ còn gần một nửa, gã mới chậm rãi ra lệnh: “Ra tay!”
Một móng vuốt màu đỏ máu vung ra, mục tiêu của Lại Trùng là một thanh niên Huyền Hoa Tông cả người đầy máu, dĩ nhiên gã không biết thanh niên này là ai, chỉ biết người thanh niên không có cấp bậc cao trong mắt mình này cực kỳ hung hãn, giết nhiều người hơn trưởng lão Trương Quỳnh của Huyền Hoa Tông.
Thật ra hắn ta chính là Tần Hoài nổi danh không kém gì Ưng Tử Hùng, cảnh giới của hắn ta chỉ mới là Thiên Quân ngũ trọng, nhưng bên ngoài lại thể hiện cực kỳ hung hãn, thế nên mới khiến Lại Trùng để ý.
Sự chú ý của Trương Quỳnh đều tập trung vào Âm Vô Mệnh, thân phận của Âm Vô Mệnh là thủ lĩnh của Âm Ma Môn, dĩ nhiên phải để Trương Quỳnh đối phó. Mặc dù thực lực của Âm Vô Mệnh không bằng Trương Quỳnh nhưng Trương Quỳnh không thể đánh bại Âm Vô Mệnh trong thời gian ngắn nên ngược lại không thể hiện được sức mạnh của Trương Quỳnh.